Chương 18
– Châu Nhiên, mình thật cậu, trong thời gian nghỉ Tết, cậu có ăn nhiều không vậy?
Châu Nhiên trả lời một cách tự nhiên:
– Không có đâu, mình không dám động đũa nữa là.
Hứa Thành lúc này dở thói trêu chọc:
– Vậy sao, giờ mình mới biết, Châu Nhiên cậu thuộc thể loại người hít không khí thôi cũng mập đó à.
Cả lớp được trận cười vỡ bụng còn Châu Nhiên thì tức tái xanh mặt:
– Cậu nói ai mập hả, con người cậu không thể nói được điều gì tốt đẹp hay sao? Cậu chắc muốn ăn đòn lắm rồi.
Haiza, dù biết là mới Tết nhưng anh bạn, thật lòng khuyên cậu, chọc ai thì chọc chứ đừng chọc chị phó kỉ luật.
Hứa Thành biết mình chơi ngu vội xin lỗi:
– Nhiên tỷ, em không có ý đó, chị hạ hoả, hạ hoả.
Là thân nam nhi sao tui thấy hổ thẹn thay ông vậy:)))
Tô Minh, Tiêu Mạn, Thiếu Phong rủ nhau cùng đến trường, vừa bước qua cổng, Bùi thiếu đã than vãn:
– Mới nghỉ có mấy ngày, chưa đủ, mình muốn nghỉ thêm.
Câu nói này khiến hai người kia 3 phần bất lực, 7 phần cũng giống như 3 phần. Tiêu Mạn an ủi.
– Có phải mình cũng muốn đi học sớm đâu. Nhưng vì tương lai mua hàng hiệu không phải nhìn giá, mỗi tháng đi du lịch thế giới một lần, nên phải đi học thôi.
Như thường ngày, Thiếu Phong sẽ về lớp trước còn Tô Minh và Tiêu Mạn sẽ đến phòng hồi đồng xử lí công việc.
Vừa bước vào phòng hội đồng, Tiêu Mạn đã xà ngay vào ghế. Hành động của cô khiến Tiểu Minh bật cười.
– Nếu câụ mệt thì ở lại đây trực đi, mình đi kiểm tra cơ sở vật chất của các lớp.
– Không cần mình đi cùng sao?
Tô Minh lắc đầu:
– Không cần đâu, cậu ở đây, nếu buồn ngủ thì ngủ đi, lát mình về gọi dậy.
Tiêu Mạn mỉm cười:
– Ok, cảm ơn hội trưởng nhiều nhiều.
Tô Minh không nói gì, lẳng lặng bước ra ngoài.
Cậu vừa đi, Tiêu Mạn đang định ngủ thì một nữ sinh bước từng bước nhẹ nhàng vào, trang phục gọn gàng nhưng không phải đồng phục trường. Khuôn mặt người này thanh tú, trong cũng xinh đẹp ( nhưng đẹp mấy cũng không bằng nu9 🙃🙃🙃). Nếu Tiêu Mạn đẹp kiểu xinh xắn, phóng khoáng, hướng ngoại thì cô gái này ngược lại, trông dễ thương, nhẹ nhàng kiểu hướng nội.
Tiêu Mạn lên tiếng chào trước:
– Chào bạn, bạn cần giúp gì ạ.
Cô gái kia chào lại:
– Chào bạn, mình là học sinh mới chuyển về, hiệu trưởng bảo mình đến đây để đăng kí thẻ học sinh và đồng phục.
– Phiền bạn đọc tên cho mình, chiêif cao và cả cân nặng nữa.
– Mình tên: Hà Tĩnh Linh, 1m62, nặng 47 kg.
Tiêu Mạn trầm trồ:
– Tên đẹp dáng cũng đẹp nữa. Cậu học khối mấy?
– Mình học khối 11.
– Ồ, vậy bằng tuổi nhau rồi nè. Không biết mình có được học chung với bạn không nữa?
Cô gái kia mỉm cười đáp:
– Mong là có thể cùng lớp. Thôi, mình phải đi rồi, hiệu trưởng bảo mình đăng kí xong thì đi nhận gv chủ nhiệm. Mình đi trước.
Tiêu Mạn vầy tay chào:
– Bye.
Tĩnh Linh vừa dời đi một lúc thì Tô Minh về, Tiêu Mạn đem chuyện có học sinh mới kể cho cậu.
– Tiểu Minh này, khối chúng ta sẽ có học sinh mới đấy.
Tô Minh không để tâm lắm, đáp lại cho có:
– Ồ, vậy sao, nam hay nữ vậy.
– Là nữ, trông xinh xắn, hiền dịu, nhẹ nhàng.
Tô Minh nghe xong chỉ cười nhẹ:
– Xinh bao nhiêu cũng không bằng Mạn Mạn nhà mình.
Tiêu Mạn dày nảy:
– Mình không nói đùa đâu, cậu ấy với mình một 9, một 10, có khi còn xinh hơn nữa chứ.
( chị nhà cứ khiêm tốn)
Chờ sau khi lớp trưởng các lớp báo cáo xong, Tô Minh và Tiêu Mạn cùng về lớp.
Chuông reo lên, còn chưa thấy giáo viên bộ môn thì chủ nhiệm Lý đã vào lớp, dáng vẻ khẩn trương:
– Thầy qua đây không chiếm nhiều thời gian của các em. Thầy sẽ nói ngắn gọn, hôm nay lớp mình có học sinh mới, vào đi em.
Khoảnh khắc Tĩnh Linh bước vào lớp, con trai thì há hốc mồm vì sự xinh đẹp của cô còn con gái thì tỏ ra ganh tị.
Nhìn thấy Thiếu Phong cũng bị hút hồn, Tiêu Mạn chỉ biết cười nản, trái tim không tình của cậu bạn thân giờ đây đã tan chảy rồi.
Tiêu Mạn quay qua Tô Minh định nói Tĩnh Linh là cô gái lúc sáng thì phát hiện ánh mắt cậu nhìn cô ấy giống với ánh mắt của Thiếu Phong. Tiêu Mạn hụt hẫng, chưa bao giờ, cậu dùng ánh mắt này để nhìn cô, còn cô, cô lúc nào cũng nhìn cậu bằng đôi mắt như vậy. ” Tô Minh à, phải chăng cậu đã động lòng? “
Không chỉ Tiêu Mạn phát hiện điều này mà Lục Kiêif cũng vậy. Trong đầu cô ta đầy sự ghen tị ” hết Tiêu Mạn lạ đến người này, thật là bất công, mình cố gắng nhiều như vậy thế mà lại không bằng người mới “.
Để ổn định lại lớp thầy Lý lên tiếng:
– Học sinh mới, em giới thiệu đi.
– Vâng ạ. Chào mọi người, mình tên Hà Tĩnh Linh. Mình ở tỉnh khác vừa chuyển đến, mong mọi người chiếu cố.
Lý lão sư nhìn xung quanh lớp một lúc, ánh mắt dừng lại ở bàn của Thiếu Phong. Sau đó quay qua nói với Tĩnh Linh:
– Hiện tại, trong lớp chỉ có bàn của Thiếu Phong là một người, em xuống đó ngồi đi.
– Vâng ạ.
Chờ cho Tĩnh Linh ngồi vào chỗ, thầy Lý nói:
– Giờ đã xong việc, thầy đi trước.- Thầy định bước ra thì đột nhiên quay lại – Suýt nữa thì quên, các em, năm mới vui vẻ.
Cả lớp đồng thanh:
– Thầy cũng vậy.
/______________________/
Êm đềm, vui vẻ gì thì cũng đã có rồi, giờ thiếu mỗi ngược nữa thôi.Nữ phụ xuất hiện chính là sự khởi đầu cho chuỗi ngược, mọi người nhớ chờ đón.