Chương 12
Vì đã có lịch hẹn từ trước, Tiêu Mạn mặc quần áo, ra đứng trước của nhà đợi Tô Minh và Thiếu Phong. Trước khi đi còn không quên chào ba mẹ.
– Thưa ba mẹ con đi.
Ba cô dặn dò:
– Khoan đã, con quay lại đây cho ba để ba xem thử con mặc đủ ấm chưa.
Tiêu Mạn quay người, đứng đối diện với ba, giọng điệu năn nỉ:
– Con mặc đủ rồi mà ba. Ba xem, con mặc dày như người khổng lồ đây rồi.
– Nhưng mà ba vẫn không yên tâm.
Mạn Mạn đang định phản bác thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
– Mình nghe.
” Cho cậu 1 phút để ra khỏi nhà, đừng bắt bổn thiếu gia đợi lâu, trời ngoài này rất lạnh “.
– Được, được, mình biết rồi, cúp đã.
Tiêu Mạn cứ thế cúp điện thoại mặc cho bên kia Thiếu Phong đang tức xì khói.
– Thôi ba ơi, con đi đây, hai người kia đang chờ con ở ngoài rồi.
Ba Tiêu chưa kịp nói gì thì Tiêu Mạn đã phi thẳng ra cổng.
– Xin lỗi mọi người.
Tô Minh nhẹ nhàng hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Lấy được lại bình tĩnh, Tiêu Mạn trả lời:
– Lúc đi, ba mình cứ bắt mình mặc thêm áo, các cậu nhìn xem, bao nhiêu lớp rồi này.
Tô Minh và Thiếu Phong cùng nhìn một lượt, Thiếu Phong vừa cười vừa nói trước:
– Đúng là mặc nhiều lớp thật, trông cậu…. hahaha. Buồn cười.
– CẬU!
Ngược lại, Tô Minh lắc đầu:
– Như vậy còn ít. Đợi lát nữa, thời tiết giảm đi vài độ. Lúc đấy cậu sẽ lạnh cóng cho xem.
Thiếu Phong không biết gì, châm chọc:
– Ui thôi! Cậu đừng nói nữa, muộn rồi kìa, còn đi nữa không vậy?
Nhìn thấy sự hối thúc của Bùi Thiếu, hai người kia gác lại chuyện ” mặc ấm ” lẽo đẽo theo sau cậu.
Thiếu Phong cất vang giọng hô to:
– 3 con người độc thân cũng có Giáng Sinh vui vẻ. Chúng tôi không cần tình yêu, chỉ cần tình bạn này kéo dài mãi. Phải không người anh em.
Thật nực cười, thật trẻ con.
Tiêu Mạn đánh mắt sang Tô Minh rồi nhìn xuống mặt đường trải đầy tuyết.
Như hiểu ý, Tiêu Mạn, Tô Minh, hai con người, bốn cái tay, cúi xuống, bốc tuyết và….. tất nhiên là ném thẳng vào người của chàng thiếu niên nào đó.
Bị ném tuyết vào người, Thiếu Phong cũng không chịu thua, cúi người xuống, vo tuyết thành quả bóng vừa tròn vừa lớn, dùng hết sức lực ném về phía hai người kia.
Ném qua ném lại, Tiêu Mạn không chịu nổi nữa, một tay chống gối, tay còn lại giơ lên không trung phẩy phẩy.
– Được rồi, mình không ném nổi nữa nỗi, nghỉ thôi. Truyện Full
Vậy là ba người kéo nhau lại ngồi? Thiếu Phong dựa lưng vào ghế, tay vươn ra đặt trên thành, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, thốt lên:
– Đẹp thật.
– Cái gì đẹp cơ? – Tiêu Mạn thắc mắc.
Thiếu Phong chỉ tay lên trời:
– Nó đó.
Lúc này, hai người kia cùng ngước lên.
– Đúng là đẹp thật!
Tiêu Mạn vừa nói, đôi mắt long lanh tỏ rõ sự ngưỡng mộ.
Trời ngày càng lạnh, gió thổi cũng buốt hơn. Mạn Mạn đưa hai tay vào nhau, xoa xoa tạo hơi ấm.
Tô Minh cúi xuống lại gần Tiêu Mạn:
– Cậu lạnh sao?
Tiêu Mạn lắc đầu:
– Mình không sao.
Tô Minh ngước cổ lên, đúng lúc mặt đối mặt với Thiếu Phong. Thấy vậy, Thiếu Phong liền lắc đầu xua tay:
– Đừng nhìn mình như vậy! Áo mìn mặc không có dư giả cho ai kia mượn đâu.
Tô Minh không nói gì, lặng lẽ cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, đặt lên người Tiêu Mạn. Tiêu Mạn ngơ ngác:
– Như thế này cậu sẽ lạnh chết mất.
Đang định trả lại áo thì hai tay Tô Minh đặt lên vai Tiêu Mạn giữ lại cái áo:
– Thân thể mình con trai, mấy cái này có thể chịu được.
Nghe vậy, Mạn Mạn cũng ậm ừ cho qua.
Trong lòng cô lúc này dâng lên 2 cảm xúc:
” Vui vì được khoác lên chiếc áo của lớp trưởng, lại lo sợ người ta sẽ bị lạnh mất “.
Tô Minh đứng dậy đi trước, hai người cũng đứng dậy theo sau. Cả ba đều hướng đến cây cầu gỗ bắc ngang giữa hồ.
Thiếu Phong lấy máy ra, nhắn tin cho Tiêu Mạn:
” Cảm giác được mặc áo của crush như thế thế nào “
Tiêu Mạn đọc tin nhắn, đôi mắt lườm Thiếu Phong, gõ gõ từng chữ:
” Cậu không phải khịa, nhìn lại cậu xem, số áo cậu mặc còn nhiều hơn Tiểu Minh vậy mà….thật chịu cậu luôn “
Thiếu Phong đọc xong, tiến sát lại gần Tiêu Mạn, nói thầm với cô:
– Không làm vậy thì cậu có được mặc áo của Tô Minh không, cậu vui ra mặt đó rồi kìa.
– Đúng là vui, nhưng mình sợ lúc về cậu ấy sẽ bị cảm.
Thiếu Phong cười:
– Cậu ấy mà cảm thì không phải cậu sẽ có cơ hội chăm cậu ấy sao?
Haiza, câu này của Bùi thiếu thật khiến cho người ta bất lực, nhưng mà nó đúng ý tôi 😂😂😂.
Tô Minh quay người ra sau, thấy hai người kia thì thầm to nhỏ chỉ biết nhắc nhở:
– Với tốc độ của các cậu không biết bao giờ mới đến nơi. Các cậu nên tăng thêm tốc độ đi.
Nghe tiếng Tô Minh, Thiếu Phong và Tiêu Mạn giật mình, sau đó hô to:
– Vâng thưa lớp trưởng.