Chương 11
– Thật tội cho ai đó, chỉ vì chỗ ngời mà đánh mất đi hình tượng của bản thân. Haiza tiếc quá, tiếc quá!
Vừa nói, cô vừa lắc qua lắc lại đầu.
Thiếu Phong nãy giờ bị quê, giờ lại thêm Tiêu Mạn trêu chọc, sự khó chịu biểu rõ trên khôn mặt.
– TIÊU MẠN! NẾU CẬU CÒN NÓI THÊM CÂU NỮA, MÌNH ĐOÁN CHẮC TÔ MINH CŨNG KHÔNG BẢO VỆ NỔI ĐÂU.
Hai người kia thấy đã trêu đủ rồi, đánh mắt báo hiệu cho nhau nên thu dọn đồ đạc để về lớp.
Tiết sinh hoạt hôm nay, chủ nhiệm Lý bước vào với khuôn mặt tươi vui hơn mọi khi. Đặt chiếc cặp của mình lên bàn, thầy nhìn xuống học sinh.
– Chắc hẳn các em cũng đã biết được kết quả của cuộc thi tháng rồi.
Lớp đồng thanh:
– Vâng ạ.
– Thầy rất vui khi báo cho các em một tin, kết quả của kì thi này, lớp chúng ta xếp thứ 2 và chỉ sau lớp thứ nhất 12 điểm.
Nghe được câu này, cả lớp ai nấy cũng vui mừng, hoan hô, hò hét.
Thầy Lý tiếp tục nói:
– Kết quả chính là thứ mà chúng ta nhận được của sự cố gắng mà chúng ta bỏ ra. Có được thành tích như vậy đã cho thấy, lớp 11a4 này bước đầu có được sự thuận lợi, thầy mong các em cố gắng nhiều hơn trong những kì thi sau.
– Vâng ạ.
– Thầy có một thắc mắc. Bùi Thiếu Phong.
Nghe bị gọi tên, Thiếu Phong giật mình hô:
– Có.
– Theo như thầy biết, em là học sinh có thành tích học tập luôn đứng cuối lớp, nhưng lần này em đã tăng đến 20 bậc. Thầy không giám tin đây là sự thật.
Thiếu Phong buột miệng:
– Thế bây giờ thầy tin được rồi đấy!
Thầy Lý tỏ vẻ nghi ngờ:
– Trong khi thi em có dùng tài liệu không vậy.
Cây nói của thầy tuy chỉ là nghi ngờ, phỏng đoán nhưng lại động chạm đến lòng tự ái của Thiếu Phong. Người ta có thể chỉ trỏ nói cậu chơi bời, nói cậu không lo học hành, ok, cậu chấp nhận. Nhưng cậu không cho phép ai nói mình dùng tài liệu để thay đổi thứ hạng.
Nhận thấy mọi thứ đi quá xa, Tô Minh thay Thiếu Phong biện minh:
– Thưa thầy, em xin lấy danh dự đảm bảo, bài thi này Thiếu Phong tự làm, đó là công sức của bạn ấy.
Nghe Tô Minh nói, thầy Lý ậm ừ cho qua, trong lòng vẫn chưa hết hoài nghi. Thầy nhìn về phía Thiếu Phong nói:
– Bài thi này nếu như em tự làm thì tốt. Nhân đây thầy cũng nói với chúng ta, thầy thà bị giáo viên khác chỉ trỏ nói lớp thầy có học sinh yếu kém chứ không bao giờ chấp nhận có học sinh nào vì thành tích mà sử dụng tài liệu. Các em nghe rõ chưa?
– Rõ rồi ạ.
– Thiếu Phong và Tô Minh, 2 em ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu sinh hoạt lớp.
Sau buổi học, Tô Minh nói mình còn chút chuyện nên bảo Thiếu Phong và Tiêu Mạn về trước.
Tô Minh bước lên tầng hai, quay theo hướng văn phòng của chủ nhiệm mà đi thẳng. Cậu tiến lại chỗ của chủ nhiệm Lý.
– Thưa thầy.
Thầy Lý đang làm việc trên máy tính, quay đầu lại nhìn.
– Tô Minh. Có chuyện gì sao?
– Vâng, em muốn nói chuyện với thầy về Thiếu Phong.
– Được, có gì em cứ nói.
– Thưa thầy, em biết, buổi sinh hoạt hôm nay tuy thầy không truy cứu nhưng sự hoài nghi vẫn chưa hề dẹp bỏ. Em và Thiếu Phong quen biết nhau từ khi còn nhỏ, có thể nói em là người hiểu rõ cậu ấy nhất. Cậu ấy luôn tôn trọng hình tượng bản thân nên không bao giờ có chuyện sử dụng tài liệu làm bài thi đâu ạ.
– Chuyện sử dụng tài liệu, có thể em ấy không làm nhưng em nói, em ấy tôn trọng hình tượng bản thân, vậy sao lúc nào cũng chơi, không nghĩ đến việc học như vậy.
Tô Minh cúi gầm mặt xuống:
– Thiếu Phong, cậu ấy không hề giống với tưởng tượng của thầy đâu.
Thầy Lý thắc mắc:
– Ý em sao?
– Vốn dĩ học lực của cậu ấy cũng bình thường như bao bạn bè khác. Nhưng nếu cậu ấy nổi bật, cậu ấy sẽ bị người khác chú ý. Trở thành một người có học lực thấp như bây giờ chỉ để che mắt ba của cậu ấy thôi.
– Chẳng lẽ Thiếu Phong và ba của em ấy có khúc mắc gù sao?
– Vâng, bà của cậu ấy lúc nào cũng chạy theo công việc, ít quan tâm gia đình vì vậy, ngày mẹ cậu ấy cấp cứu ở viện, không một ai có thể liên hệ với ba cậu ấy. Mãi đến khi tang lễ hoàn thành xong xuôi, Thiếu Phong mới nhìn được bóng dáng của ông ấy. Cho nên….Ba của Thiếu Phong đã vậy lại định hướng mong cậu ấy kế thừa công ty. Cậu ấy vốn nghĩ ba cậu ấy cuồng công việc nên mới bỏ bê gia đình, và cậu ấy thì không muốn trở nên như vậy.
Nghe những lời Tô Minh nói, thầy Lý đã hiểu được phần nào. Thầy gật đầu rồi nói:
– Thầy hiểu rồi, cảm ơn em. Thiếu Phong quả là một đứa trẻ thiệt thòi. Trời đã trưa rồi, em nhanh về nhà đi.
– Vâng ạ, em chào thầy.
Bước ra khỏi phòng chủ nhiệm, đập vào mắt của Tô Minh là Tiêu Mạn.
– Cậu ở đây từ khi nào vậy?
– Từ lúc cậu kể về chuyện của Thiếu Phong.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
– Cậu đi theo tớ sao?
Tiêu Mạn xua tay phủ nhận.
– Không phải, không phải. Lúc nãy ra tới nhà xe đột nhiên mình nhớ có vài cuốn tham khảo đến hạn trả cho thư viện trường nên mình bảo Thiếu Phong về trước còn mình quay lại trả với cả chờ cậu về luôn. Lúc đi ngang qua đây thấy cậu và chủ nhiệm nói chuyện, không ngờ là chuyện về Thiếu Phong. Cậu yên tâm, mình sẽ không ho he một tiếng nào với cáu tên Thiếu Phong kia đâu.
Tô Minh mỉm cười, cốc vào trán Tiêu Mạn cái nhẹ:
– Lớn rồi mà cứ như trẻ con ý. Về thôi, tớ đói rồi.
Haiza, na9 ơi na9, nu9 lại thêm phần say nắng cậu rồi.
/______________ /
Góc ngoài lề:
” Tôi ước, tôi cũng có người bạn giống na9 “