Chương 39: Món ngon nhất
Hằng ngày Hà Uy Kiệt đều đến sở cảnh sát để làm việc, may sao hắn đã lấy lại được phong độ khi xưa nên cũng phần nào lấy được lòng tin của những người trong đội. Về phía Ánh Dinh sau khi cha bị kết án cũng tự động xin nghỉ ở sở cảnh sát mà biến mất, đến nay vẫn chưa ai gặp lại cô ta. Vì theo lý mà nói Lưu Trí Cương đã bị tịch thu toàn bộ tài sản, cắt chức nên phần nào cũng khiến con gái hắn bị liên lụy, dù Ánh Dinh có chủ động từ chức hay không thì cấp trên cũng sẽ kiếm bằng được lý do để cắt chức thư kí hiện tại của cô ta…
Vị trí giám đốc sở cảnh sát không thể để trống, nhận thấy Hà Uy Kiệt là phù hợp nhất nên đặc biệt đề xuất hắn trở thành giám đốc tạm thời cho đến khi chuyên án kết thúc. Sau đó Hà Uy Kiệt trở về thủ đô tiếp tục nhiệm vụ và cuối cùng là bầu cử giám đốc mới…
Hà Uy Kiệt vạch sẵn kết hoạch cho tổ công tác tiếp tục làm việc chăm chỉ để sớm có thể phát hiện ra việc Ân Kiếm tự tay giao dịch ma túy với khách hàng, còn hắn thì dành phần lớn thời gian để trở về chăm sóc Tôn Giai Ân…
Đôi khi Tôn Giai Ân cũng hay thắc mắc không hiểu sao dạo này thường xuyên nhìn thấy Hà Uy Kiệt ở nhà, thậm chí khi cô ngủ dậy đã thấy hắn chuẩn bị xong đồ ăn trưa rồi…
“Anh không đi làm à…?”
Hà Uy Kiệt tiến đến hôn lên trán Tôn Giai Ân một cái, hắn xoa xoa gương mặt mèo nhỏ mới ngủ dậy của mình liền đáp…p.
“Em quên hôm nay là chủ nhật rồi à…? Sao tôi phải đi làm chứ…?”
Tôn Giai Ân nghiêng đầu khó hiểu, rõ ràng lúc trước cô thấy chủ nhật hắn cũng đi làm mà, còn là đi từ rất sớm nữa chứ…
“Lúc trước em để ý thấy đồng hồ vừa điểm năm giờ sáng anh đã vội dậy để thay quần áo đi làm rồi mà…?”
Hà Uy Kiệt cũng kiên nhẫn giải thích mọi việc đã xảy ra trong thời gian qua mới Tôn Giai Ân…
“Em hãy tưởng tượng như kiểu trước đó tôi chỉ là một nhân viên bình thường phải thức khuya dậy sớm để đi làm, còn bây giờ tôi là sếp rồi…mà sếp thì không cần phải thức khuya dậy sớm hay tăng ca nữa…!”
Tôn Giai Ân ồ lên một tiếng, cô vội vội vàng vàng ôm lấy cánh tay của Hà Uy Kiệt, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn…
“Anh giỏi quá đi mất, thế anh có muốn em thưởng cho anh không…?”
Hà Uy Kiệt bày ra vẻ mặt không thể đen tối hơn, hắn nhất định phải đòi lại mấy tuần bị thiếu thốn này cho đủ mới được, chắc chắn Tôn Giai Ân cũng không có cớ để giận hắn vì chính cô là người mở miệng trước…
“Thật à…?”
Tôn Giai Ân thấy Hà Uy Kiệt đang từ từ tiến lại, cô nhanh chóng quay người lôi từ trong gối ra một phong tì, liền vui vẻ nói với hắn…
“Tụi em được giải nhì rồi nè, hơi tiếc một chút vì phút cuối còn bị lỗi kĩ thuật, nhưng như đã hứa thì em sẽ mời anh một bữa thật ngon nhé…!”
Hà Uy Kiệt nhăn mặt không vui, hắn cầm cái phong bì được thưởng của Tôn Giai Ân đặt sang một bên…
“Tại sao phải mời tôi một bữa, trong khi em chính là món ngon nhất…?”
Tôn Giai Ân cười cười ôm lấy cổ Hà Uy Kiệt, cô cố tình hôn lên môi hắn một cái thật mạnh…
“Sao anh biết em ngon nhất…?”
Hà Uy Kiệt đè Tôn Giai Ân xuống giường, hắn cố gắng không chạm vào chân cô để cô cảm thấy khó chịu, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết…
“Ăn rồi nên biết, vừa ngon vừa thơm khiến tôi nghiện chết đi được…!”
Tôn Giai Ân mỉm cười tiếp tục nhận từng cái âu yếm của Hà Uy Kiệt. Mỗi lần hắn vuốt ve từng chỗ trên cơ thể của cô đều khiến cô dâng lên kích thích khó tả, muốn hắn nhiều hơn nữa…
“Cho em đi chồng…em muốn anh…”
Hà Uy Kiệt yêu Tôn Giai Ân đến điên rồi, hắn nắm chặt lấy tay cô đưa lên đỉnh đầu liền nhanh chóng sáp nhập vào thân thể yêu kiều đang liên tục ngọ nguậy của cô…
“Em đẹp thật đấy…vợ à…!”
Hà Uy Kiệt cúi xuống hôn lấy môi của cô, hắn còn không kiềm được liền xâm nhập vào sâu bên trong khoang miệng của người phụ nữ như muốn ép cô phải nhiệt tình đáp lại hắn…
“Ưm…đừng mà…”
Tôn Giai Ân như suy nghĩ gì đó liền dùng sức đẩy Hà Uy Kiệt ra, nhưng nhanh chóng bị hắn bắt được…
“Sao thế…? Tôi làm em đau à…?”
Tôn Giai Ân vội vàng lắc đầu, cô nhìn xuống cái nơi hai người đang giao hợp kia liền không khỏi khóc ròng trong lòng…
“Trời ơi…chết em mất…anh không đeo bao vào à…còn mấy lần trước nữa…?”
Hà Uy Kiệt như biết được gì đó, hắn nhanh chóng mỉm cười hôn lên trán Tôn Giai Ân nhằm trấn an cô…
“Không sao đâu vợ à, chỉ cần là con của em sinh ra thì tôi đều thích…!”
Tôn Giai Ân không muốn có em bé sớm như vậy chút nào, cô vẫn còn trẻ, còn muốn chơi thêm vài năm nữa mới bắt đầu công việc làm mẹ cơ…
“Không chịu đâu…lỡ chẳng may sinh em bé ra thì em chỉ chăm con được thôi, em không có thời gian cho anh đâu…!”
Tôn Giai Ân cố tình tìm lý do để Hà Uy Kiệt thay đổi quyết định, đúng như dự đoán hắn cũng sợ vị trí của mình trong lòng cô bị thay đổi…
“Ơ thế không được…vậy nốt lần này thôi, lần sau tôi sẽ dùng biện pháp an toàn nhé…!”
Tôn Giai Ân nhẹ nhàng gật đầu liền ôm lấy Hà Uy Kiệt tiếp tục công việc hệ trọng còn đang dang dở của hai người bọn họ…