Chương 2: Đẹp tựa Phan An
Hiệu đính: Mày là bố tao
Phong cảnh hồ Vãn rất đẹp, lại thêm thời tiết hôm nay cũng tốt, nên trên hồ có rất nhiều du thuyền. Dương Dung Cơ đi bộ đến đây, trông thấy thuyền trên mặt hồ, đột nhiên nghĩ đến lúc bị rơi xuống nước, chần chừ không dám đi tiếp.
Y nhi cũng dừng lại theo, nhìn sắc mặt nữ lang nhà mình.
Nhưng trong chốc lát, sự lo lắng đó qua đi, Dương Dung Cơ ngược lại thoải mái, và đi lên du thuyền mà người hầu đã chuẩn bị. Đó là chiếc du thuyền có đèn lồng viết chữ “Dương” treo trên cột buồm.
Du thuyền bên cạnh tụ tập một đám công tử, người cầm đầu cầm phất trần, miệng lưỡi lưu loát.
Dương Dung Cơ nghe được vài lời truyền tới, dường như bọn họ đang phân tích thánh nhân có tình hay vô tình. Nàng nghe được một lát, trái lại cảm thấy say mê, đến khi thuyền bị va chạm mạnh mới lấy lại tinh thần.
Y nhi vội vàng đi tới đỡ nàng, nhìn về phía trước hỏi: “Là ai va vào chúng ta?”. Nhưng chỉ thấy ông lão tóc bạc lái thuyền đong đưa mái chèo, ngơ ngác nhìn sang.
Phía trước có một thuyền ngăn trở, bên trái là thuyền của các nhân sĩ đang tán dóc, thuyền của Dương gia bị bao vây như thế, khó mà di chuyển được, nên đành phải nhờ thuyền khác nhường đường.
Dương Dung Cơ nhìn sang bên trái một chút, sau đó chỉ tay về thuyền phía trước.
Y nhi tiến lên phía trước, hô to: “Ông lái đò có thể di chuyển một chút không?”.
Ông lão nghe xong, chuyển mái chèo, đáp lời: “Được được, cô nương!”.
“Đa tạ ông lái đò.”
Y nhi vừa mới xoay người, thuyền đối diện đã có người đi ra.
“Ta ở đây ngắm cảnh, vì sao lại bảo ta dời, sao không bảo phía bên trái chuyển hướng.”
Ông lái đò nghe vậy, buông mái chèo xuống.
Y nhi nóng nảy nói: “Nhưng thuyền của lang quân dễ dịch chuyển hơn”.
“Không.”
Đối phương không giống nói giỡn mà là không chịu nhường, Y nhi bắt đầu lắp bắp khi đối mặt với tình huống này.
Dương Dung Cơ đi tới, vẫn mang mũ có mạng che mặt, nhìn về phía công tử đối diện: “Lang quân xem bên phải, bọn họ đang rất hào hứng biện luận với nhau. Chuyện thế này một khi bị ngắt liền khó có thể có lại hào hứng, cho nên khẩn cầu lang quân có thể dời thuyền một chút, tầm nhìn hay cảnh trí không chỉ không thay đổi mà còn dời bước đổi cảnh… có thể giúp người khác hoàn thành ước mong”.
Đối phương nghe xong thì sửng sốt, mãi mới hoàn hồn, hỏi: “Cô nương là nữ nhi nhà ai?”.
Y nhi muốn trả lời, nhưng Dương Dung Cơ ngăn lại, nhẹ nhàng nói: “Việc này không quan trọng”.
Đối phương lại bắt đầu tính toán: “Ta thấy cô nương mang mũ có mạng che mặt, là vì xấu hổ, hay là vì khuynh quốc khuynh thành?”.
“Không phải xấu hổ, chỉ là quên lấy xuống thôi”. Nàng khẽ cười, “nhà thuyền, đi lên trên một chút đi!”.
Thế là thuyền đối diện xôn xao, dường như còn có người vừa tới, thỉnh thoảng nghe thấy mấy từ “từ từ…”. Sau đó, một số người bắt đầu lên boong tàu, sau lớp sa mỏng, Dương Dung Cơ cũng không chú ý.
Có lẽ cảm thấy che mặt nói chuyện với người khác là không lễ phép, nàng nhẹ nhàng vén sa mỏng lên. Gió xuân đang thổi, nàng cởi mũ, hơi ngẩng đầu và sững sờ.
Y nhi hít vào một hơi.
Đối phương cũng hít vào một hơi.
Thấy vậy, Dương Dung Cơ khó hiểu nhìn Y nhi, Y lại bắt đầu lắp bắp: “Phan… Phan An?”.
Mặt như Phan An… Vậy người trước mặt là Phan An… Có lẽ phải nói là kinh vi thiên nhân*.
*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Dương Dung Cơ nhớ tới Dương thị đã từng nói về sự táo bạo của phái nữ hiện thời, bọn họ sẽ ném trái cây vào xe nếu gặp một mỹ nam ở trên đường.
Mà mỹ nam đó là ai?
Hắn tên Nhạc, tên tự là An Nhân.
Vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, ân nhân nói, hắn tên là Phan An.
Ký ức thông suốt trong nháy mắt, Dương Dung Cơ hiếm khi nói không nên lời, nhưng Y nhi lúc này đột nhiên sinh động hẳn lên, chào hỏi với Phan An, tươi cười: “Đa tạ ơn cứu mạng ngày đó của lang quân”.
“Tiện tay mà thôi.”
Hắn nhìn về phía Dương Dung Cơ, nét mặt vui vẻ, xuân sắc hơn người: “Thế, cô nương có ấn tượng về ta không?”.
Dương Dung Cơ rất thành thật: “Không có, nhưng vẫn cảm kích lang quân vạn phần”.
Đối phương không ngần ngại mà vẫn cười không ngớt: “Nhưng ta lại biết cô nương, vì phụ thân ta và phụ thân cô nương là bạn cũ. Hôm đó tình cờ cứu được cô nương, lệnh tôn đã đặc biệt ghé thăm biệt phủ”.
Nam tử vừa rồi đi tới, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là nữ lang nhà Đông Vũ bá, nói sớm thì tốt rồi”.
Dương Dung Cơ chỉ cười.
Thuyền đi tới phía trước, Dương Dung Cơ cáo từ, xoay người trở vào trong khoang thuyền.
Còn Y nhi thì đợi thuyền đi xa rồi, mới đi đến bên cạnh Dương Dung Cơ.
“Nữ lang chớ ghét tiểu tỳ lắm miệng. Nhưng mới đầu bị làm khó, nếu nữ lang nói ra nhà mình, người khác thế nào cũng sẽ nể mặt Đông Vũ bá vài phần, nữ lang sẽ không phải chịu đựng như thế.”
Dương Dung Cơ biết Y nhi trung thành, lúc này cũng chỉ vì suy nghĩ cho nàng. Nhưng việc ỷ vào thân phận phụ thân, lấy thân phận phụ thân áp chế người khác để mình được lợi không phải là điều nàng muốn. Nàng hỏi lại: “Nhưng ngươi xem vừa rồi, chúng ta không có tự giới thiệu, chẳng phải chỉ bằng miệng lưỡi của mình vẫn thuyết phục được đối phương sao?”.
“Chẳng may đối phương là người không nói đạo lý, người phải làm sao?”
Thấy chủ đề có lẽ phải kéo dài, Dương Dung Cơ kịp thời cắt ngang: “Y nhi, ta hiểu, cũng nhớ rồi. Ngươi thấy phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta vẫn nên thưởng thức đàng hoàng đi”.
Khi Dương Dung Cơ hồi phủ, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều xe ngựa đậu ở đó.
Y nhi nhìn một chút, nói: “Là Nhị cô nương về nhà thăm phụ mẫu”. Nàng vội vàng kéo Dương Dung Cơ dặn dò: “Nếu Nhị cô nương lại trêu chọc nữ lang, nữ lang nhất định phải ở bên cạnh phu nhân, vì nàng ta kiêng kị phu nhân”.
Nhị cô nương tên là Dương Nhứ, do thiếp sinh ra, gả cho Vương gia ở Chu Sơn, nghe nói còn có chút quan hệ với Vương thị ở Lang Gia, do đó tạm xưng là một vọng tộc.
Nghe cách nói của Y nhi, có thể thấy Dương Nhứ và Dương Dung Cơ có quan hệ bất hòa. Vậy nàng sẽ tránh đi một chút cho đỡ thị phi.
Mà vừa mới bước vào cổng nhà, đã có người nói: “Trưởng tỷ”.
Dương Dung Cơ mỉm cười nhìn sang. Chỉ là một nữ hài mười bốn mười lăm tuổi, mà đã xuất giá làm vợ người ta, dù búi tóc phụ nhân nhưng cũng chưa trút hết vẻ ngây thơ từ khuôn mặt cho tới giọng nói. Dương Dung Cơ thương hại, dịu dàng nói: “Trở về thì ở thêm mấy ngày đi. Đúng lúc thời tiết dễ chịu, phong cảnh tươi đẹp”.
“Trưởng tỷ cho là muội sống trong hoàn cảnh nghèo kiết hủ lậu sao, nhưng nhà chồng đối xử với muội rất tốt, muội không phải lo ăn lo mặc.”
Dương Dung Cơ nghe xong thở dài, “vậy là tốt rồi”. Nàng cất bước về phía đại sảnh.
Mà còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy một tiếng la hét: “Con ta!”.
Trương nương tử giống như gió xoáy, vọt tới nắm chặt tay Dương Xử: “Con ta vất vả lắm mới được gả cho nam tử vừa lòng, vậy mà vừa về đến nhà đã phải nhìn sắc mặt người khác”.
Dương Dung Cơ xoay người, dứt khoát bỏ đi.
Y nhi ở trong phòng tỉa cành hoa phát tiết: “Trương nương tử này đúng là không nhìn rõ thân phận của mình, nhiều lần chống đối phu nhân. May mà trong lòng gia chủ chỉ có phu nhân, không là có chuyện chẳng lành… Bình thường cũng không thường gặp mặt cô nương, nhưng mỗi lần gặp là tị nạnh, thọc gậy bánh xe, làm như tất cả mọi người đều thiếu nợ bà ta. Với cả, bà ta ban đầu chỉ là tiểu tỳ trong phủ, bởi vì phu nhân bị bệnh, sợ gia chủ không có ai hầu hạ nên mới nâng bà ta lên làm thiếp, bà ta thì hay rồi, cả ngày chỉ nghĩ lung tung…”.
Y nhi có tài ăn nói, lại am hiểu việc sưu tầm chuyện vặt từ mấy bà tám, thỉnh thoảng nghe thì sẽ cảm thấy thú vị. Dương Dung Cơ thấy Y nhi sắp sửa đưa chủ đề đi xa, nàng nhìn “Kinh thi” trong tay, sao chép ra một câu: “Gặp được quân tử, còn gì không vui”. Sau lại hỏi, “hôm nay gặp phải vị lang quân đầu tiên trên thuyền, Y nhi có biết họ tên hắn là gì không?”.
Y nhi nói: “Trước đây, nô tỳ nghe Đại lang quân và Nhị lang quân nói đến Nhị thập tứ hữu (hai mươi tư người) nổi danh nhất hiện nay, Phan lang là người đứng đầu. Nên nếu người đó cũng có quan hệ mật thiết với Phan Nhạc, thì với việc người kia ngang ngạnh, quần áo lại xa hoa, nếu không có bất ngờ xảy ra thì hắn là Thạch Sùng”.
Gần đây phụ thân cũng thường nói về cái tên Thạch Sùng này. Nói là Thạch Sùng tổ chức yến hội, mời rất nhiều văn nhân mặc khách (người có học), kèm thêm rượu ngon mỹ cơ.
Mỗi mỹ nhân đều yểu điệu như tiên, nâng một bình rượu bằng vàng, lần lượt rót rượu. Tuy nhiên, có một ông lão ghét nhất những chuyện suy đồi như thế nên cự tuyệt không uống rượu. Thạch Sùng chỉ vào mỹ cơ, hờ hững bảo: “Trảm”.
Hành động đó chọc giận ông lão, khiến ông ta càng thêm kiên trì chống cự hơn. Nhưng Thạch Sùng liên tiếp chém giết ba người, ông lão cuối cùng khuất phục, uống rượu xong phẩy tay áo bỏ đi.
Dương Dung Cơ sau khi nghe được chuyện mời rượu trảm mỹ nhân đó, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Con người là sinh vật bầy đàn, Phan An qua lại thân thiết với loại người này cũng không phải hạng người lương thiện gì. Dương Dung Cơ ngừng bút, lại nghĩ tới ngày đó, là Phan An nhảy xuống cứu mình, có lẽ khi đó hắn cũng không biết mình là ai… Suy nghĩ đến đau cả đầu, Dương Dung Cơ nhìn xuống, gạch bỏ hai từ “vân hồ”.
Đã gặp quân tử, không thích.
Tiệc tối xong, Y nhi muốn nói việc hôm nay bị Trương nương tử chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cho Dương thị. Dương Dung Cơ nhìn ra ý đồ của nàng ấy, kéo nàng ấy đến dưới tán cây, khẽ nói: “Ngươi xem, mẫu thân bình thường phải bận bịu việc xử lý sổ sách, còn phải chăm sóc phụ thân, chưa kể việc học của các ca ca cũng cần quan tâm, thì việc nhỏ này còn phải nói cho mẫu thân à?”.
Y nhi không cam tâm: “Nhưng vô duyên vô cớ để bọn họ ức hiếp?”.
“Bọn họ cắt xén tiền bạc hay cơm áo của chúng ta rồi sao? Hay vu oan hãm hại?”
Y nhi rầu rĩ nói, “không có”.
“Vậy thì đúng rồi. Ngươi nhìn ta đi, chữ còn chưa viết xong, khăn còn chưa thêu xong, đàn còn chưa luyện xong, thời gian đâu mà đấu với họ. Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, Y nhi, ngươi phải nhớ, chỉ cần mình không để tâm, không ai có thể làm mình thương tâm.”
Y nhi sững sờ nhìn nàng, cười cười: “Từ khi rơi xuống nước, nữ lang không giống trước kia nữa”.
Trong lòng Dương Dung Cơ giật thót.
“Người trưởng thành hơn trước kia… Càng ngày càng giống trí giả (người thông minh và có hiểu biết). Hôm trước, gia chủ tình cờ nhìn thấy bản thảo thơ của nữ lang, liên tiếp tán thưởng luôn.”
Dương Dung Cơ âm thầm mừng rỡ, nghĩ rằng tương lai không chừng có thể dựa vào thơ để kiếm tiền. Nàng nói: “Thì sau khi rơi xuống nước, đầu óc sáng tỏ, rõ ràng hơn”.
“Ha ha…”
Lúc thanh nhàn nhất của Dương thị là sau bữa tối. Bà đang thêu hầu bao, vừa ngâm nga khẽ hát, so với dáng vẻ bình thường thùy mị đoan trang thì hoạt bát hơn hẳn.
Dương Dung Cơ sau khi đi vào, không khỏi thả lỏng, dựa vào bên cạnh Dương thị, vừa đọc thơ, vừa nói những chuyện lý thú lặt vặt mà Y nhi kể cho nàng.
Dương Dung Cơ thở dài: “Thật sự muốn ở bên cạnh mẫu thân mãi mãi. Tương lai con sẽ dệt áo, kể chuyện cho mẫu thân nghe”.
Dương thị sờ đầu nàng: “Mẫu thân cũng không nỡ để Dung nhi rời đi”.
Dương Dung Cơ thử dò hỏi: “Nếu tương lai… con không lấy chồng, mẫu thân có cảm thấy mất mặt không?”.
Dương thị thở dài: “Nếu biết được con gái nhà khác không gả đi được, mẫu thân sẽ cảm thấy nhà đó không có mặt mũi để bước ra ngoài nữa, nhưng nếu là Dung nhi, mẫu thân sẽ chỉ đau lòng”. Rồi bà lại cười, “dĩ nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra”.
Dương Dung Cơ lặng lẽ dụi mắt.