Chương 13: Kẹo mạch nha
Biên tập: Mày là bố tao
Cố Uân giơ tay lên định đánh nàng, lại bị Dương Dung Cơ giữ tay, Cố Uân lảo đảo bước xuống bậc thang.
Dương Dung Cơ nắm chặt cổ tay thị, sợ thị té ngã. Sau khi áp chế hai tay thị, nàng vô cảm nói: “Bức thư đó do ta viết thay Chu Tự Nhi, nhưng ta không biết Lục Cơ, Chu Tự Nhi cũng không biết Lục Cơ có hôn ước, sau khi nàng biết được chuyện đó cũng không còn tơ tưởng nữa. Rõ ràng là ngươi đang làm càn nói bậy chẳng khác nào kẻ ấu trĩ”.
Cố Uân giãy giụa không thôi, thành công thoát khỏi sự kìm chân của nàng, sau đó đắc ý đẩy nàng ra khiến Dương Dung Cơ ngã xuống đất.
Y nhi tức khắc bỏ mặc Chu Tự Nhi, chạy đến nâng Dương Dung Cơ dậy, trừng mắt nhìn thị.
Đằng sau có tiếng bước chân vội vã và tiếng tranh cãi, Dương Dung Cơ đứng lên, xoa tay phủi bụi. Bỗng có người đi tới bảo vệ nàng sau lưng, nàng ngẩng đầu nhìn, là Dương Triệu.
“Mặt mũi của Dương gia, Dương Dung Cơ muốn thì giữ, không thì vứt đi, chỉ cần con bé thấy vui là được.”
Lời này khiến Cố Uân đứng hình, thị không ngờ Dương Triệu sẽ xuất hiện.
Dương Dung Cơ ngước mắt lên nhìn Dương Triệu đứng vững vàng trước mặt.
Ông vẫn còn mặc triều phục, mặt hơi đỏ, có mồ hôi chảy dọc theo thái dương rồi nhỏ xuống vai, thấm ướt áo.
Ánh chiều tà le lói buổi hoàng hôn, mọi khi Dương Dung Cơ và mẫu thân đã đứng chờ Dương Triệu và hai vị ca ca ở cổng.
Trong vườn có tiếng chim hót, sau lưng lại vang lên âm thanh, là phụ thân Cố Uân, ông ta nghe tin nên đi tới, căn bản ông ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dương Đàm và Chu Uyển Nhi đi ngay sau ông ta, vẻ mặt nôn nóng, đến khi thấy Dương Dung Cơ bình an vô sự mới thở phào.
Cố phụ tiến lên xem xét Cố Uân, thấy mắt Cố Uân bắt đầu ngân ngấn nước, Cố phụ liền hiểu, cả giận: “Dương Triệu, ông tự tiện xông vào phủ của ta, lại còn trách cứ con gái của ta, ông muốn gì?”.
“Sao ông không hỏi lệnh ái đầu đuôi ngọn ngành?”. Dương Triệu thản nhiên nhìn ông ta.
Cố Uân nức nở, chiều con sinh hư, chứng tỏ phụ huynh Cố gia cũng không phải người ôn nhã.
Cố phụ không có ý định hỏi đầu đuôi xuôi ngược, chỉ là cảm thấy mình bị mất mặt.
Râu ria ông ta run run, tay chỉ vào Dương Triệu, mãi không thốt nên lời. Dương Triệu liếc ông ta một cái, phất tay áo bỏ đi.
Ra tới cổng, gió đêm phơn phớn mang theo hương hoa vỗ về làn da.
Dương Dung Cơ nhớ rằng mỗi khi Dương Triệu ra ngoài đều dẫn theo mẫu thân, nàng và các ca ca tẩu tẩu. Ông luôn đi tuốt đằng trước, dáng đi khoan thai, vừa có khí khái của văn nhân, vừa có khí phách của võ tướng.
Nàng chưa bao giờ thấy ông phải khom lưng.
Dương Dung Cơ theo sau ông, Y nhi đi bên cạnh nàng.
Đến cổng Dương phủ, Dương Đàm đưa Chu Uyển Nhi và Chu Tự Nhi về nhà họ, Chu Uyển Nhi lén nhéo tay Dương Dung Cơ.
Xẩm trời, cổng Dương phủ đã đốt đèn lồng, ánh lên mặt đỏ rực.
Dương Triệu đột nhiên quay lại nhìn Dương Dung Cơ.
Suốt chặng đường, Dương Triệu không hề nói một câu, luôn nhìn thẳng và đi đằng trước. Dương Dung Cơ đợi ông trách mắng, có lẽ ông chuẩn bị đưa ra hình phạt cho nàng.
Vì thế lúc Dương Triệu nhìn nàng, nàng đành thấp thỏm nhìn ông.
Ánh đèn lồng phản chiếu lên đôi mắt mù sương của ông.
Dương Triệu nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Dương Dung Cơ, sự hiền từ mang theo độ ấm.
Dương Dung Cơ chớp mắt.
Ông dịu dàng nói: “Về đến nhà, chúng ta về đến nhà rồi”.
Dương Dung Cơ nghẹn ngào: “Phụ thân không trách… con gây phiền lụy cho mọi người sao?”.
Dương Triệu cười: “Sau này, nếu còn gặp những chuyện như thế này, hãy nói cho phụ thân, ta sẽ giải quyết giúp con. Con còn có hai ca ca và mẫu thân, đây là nhà của con, phụ thân luôn ở đây, con không cần phải sợ. Dung nhi, con chưa bao giờ cô đơn”.
Dương Dung Cơ cúi đầu.
Dương Triệu vỗ đầu nàng, tựa như đang an ủi một đứa trẻ gặp phải rắc rối.
Ông rút một bao đựng đồ từ vạt áo, từ lúc ông bước chân vào Cố phủ, Dương Dung Cơ đã thấy ông cất thứ gì đó trong áo.
Dương Triệu kéo tay nàng rồi đặt bao đựng đồ lên.
Bên trong là kẹo mạch nha và bánh đậu.
Dương Triệu vỗ vai nàng, cúi xuống.
“Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con vĩnh viễn là con gái ta.”
Buổi tối, Dương Dung Cơ gỡ búi tóc, ngồi trước gương đồng, còn Y nhi đang trải giường.
Dương thị đẩy cửa tiến vào, đi đến sau lưng Dương Dung Cơ, cầm lược bí chải tóc cho nàng.
Rốt cuộc Dương Dung Cơ vẫn hỏi: “Mẫu thân, có phải con gây phiền phức cho phụ thân không?”.
Dương thị không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.
Bà đáp: “Hồi con năm tuổi, phụ thân con tự dưng bị cảm rất nặng. Lúc ấy, ta về nhà ngoại thăm người thân, hai ca ca của con con lại đi học xa nhà, trong phủ chỉ còn mỗi con và Dương Nhứ, căn bản là mấy vị thiếp kia mặc kệ phụ thân con. Bởi vì có người nói có khi phụ thân con bị bệnh lao, Dương Nhứ không dám đi vào phòng của phụ thân con, chỉ có con ngày nào cũng mang thuốc và đồ ăn cho phụ thân con. Con lo ông ấy buồn chán nên kể chuyện cho phụ thân con nghe, nhưng bản thân con lại không nhớ rõ, toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia, cứ thế suốt một tháng trời, khi đó, con có ngại phụ thân phiền hà không?”.
Dương Dung Cơ không nói gì.
Dương thị đẩy nàng nằm xuống giường, chỉnh chăn mỏng cho nàng, cười nói: “Đến giờ phụ thân con vẫn còn nhớ rõ những câu chuyện đó, thi thoảng còn kể cho ta nghe”.
Dương thị rời đi, Y nhi tắt đèn, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trời bắt đầu nổi gió, lá cây kêu xào xạc.
Dương Dung Cơ ngồi dậy, lấy kẹo mạch nha và bánh đậu ở dưới gối ra, cho một cái vào trong miệng, vị ngọt thấm vào lòng người.
Dương Dung Cơ bỗng rơi lệ.
Thực ra nàng không hề hay biết gì về câu chuyện mà Dương thị kể.
Ngoài phòng, mưa rơi tí tách.
Chớp mắt đã đến cuối hè, các gia đình đều vội vàng làm quần áo mới, Dương phủ cũng tất bật chuẩn bị may đồ mới.
Dương thị lo toan chuyện này, còn Dương Dung Cơ giúp bà thêu thắt lưng.
Dương Triệu được phong làm Chiết Xung tướng quân, chuẩn bị xuất chinh.
Dương thị may áo, Dương Dung Cơ làm túi tiền.
Mấy đêm gần đây, trong thành Lạc Dương luôn có tiếng sáo réo rắt.
Thu đánh giặc, tất biệt ly.
Gần cầu Thất Lí có giáo phường, ở đó có người Hồ chơi trống da cừu và múa Hồ Toàn.
Được Dương thị cho phép, Dương Dung Cơ tính đi xem cho đã mắt.
Có người thổi sáo trên tầng gác mái, là nữ nhi ngày ấy đi theo Lục Châu ở vườn Kim Cốc.
Lâu ngày không gặp, cô ấy đã trưởng thành hơn nhiều, khuôn mặt thon gọn hơn, phong thái cũng dần trở nên yểu điểu.
Y nhi nói: “Chắc nàng đã tới tuần cập kê, có thể bắt đầu tiếp khách”.
Nàng cũng không biết khúc nhạc mà Tống Huy đang thổi, nhưng quả thật rất êm tai.
Điệu sáo kết thúc nhưng không ai tán thưởng, chỉ có Dương Dung Cơ vỗ tay, mỉm cười với cô ấy.
Dưới cây liễu, có một công tử yên lặng ngồi nhìn hồ nước xung quanh, dáng dấp đối phương đẹp hơn người, Dương Dung Cơ không khỏi liếc nhìn vài lần.
Có quán rượu ở trên tầng, mọi người ăn uống linh đình, nói cười giòn giã.
Dương Dung Cơ nhìn thoáng qua, Thạch Sùng đang tiệc tùng ở trên đó, Lục Châu đang ngoan ngoãn cụp mắt đứng bên cạnh hắn ta, khác hẳn với dáng vẻ ung dung hôm Thất tịch.
Dương Dung Cơ rời mắt, đi về nhà. Nếu nàng nhìn kỹ, sẽ phát hiện Phan An đang dự yến tiệc.
Thạch Sùng nói: “Hạ Hầu Trạm được tiến cử, tại chức được năm năm mà không hề thăng tiến. An Nhân, huynh có tính toán gì không?”.
Phan An không nhìn nữa, trả lời: “Ta định tìm kiếm cơ hội”.
Thạch Sùng đặt chén rượu xuống: “Nếu có người muốn chèn ép, dù có đánh liều cũng chẳng có gì đổi thay, Tư Mã thị bọn họ… Đúng là lạm quyền, bức bách văn nhân mặc khách thi nhau say rượu và ẩn cư, Thạch Sùng ta tuy… vô công rồi nghề nhưng cũng muốn phấn đấu một phen, mà An Nhân huynh giữ chức quan này cũng đã lâu, chẳng lẽ chưa từng oán hờn?”.
Phan An nhíu mày, không đáp lại.
Thạch Sùng chợt nói: “Hôm nay Giả Nam Phong tìm huynh làm gì?”.
Lục Châu bỗng nhìn Phan An.
Phan An cười, tay vô thức lắc chén trà: “Chẳng qua là muốn gặp gỡ ta vào ngày mai, ta phải đi vì nàng ta dùng mẫu thân ta để uy hiếp”.
“Đôi khi sắc đẹp cũng là cái tội.”
Phan An liếc hắn ta một cái, chẳng nói chẳng rằng.
Thạch Sùng nhìn xuống bên dưới nói: “Châu nương, nàng nói xem, có phải dạo này Hạ Hầu Trạm đang tương tư không. Ta luôn thấy hắn chạy đến đây nghe Tống Huy thổi sáo, hôm nào mê mẩn thì nghe suốt đêm. Kìa, ở dưới cây liễu kia kìa”.
Lục Châu nói: “Có lẽ chỉ mê đắm tiếng sáo của Tống Huy thôi, dù sao thì cả thành Lạc Dương, không ai thổi sáo hay hơn Tống Huy”.
Phan An tiếp lời: “Khoảng thời gian trước hắn viết ‘Ngụy thư’, vốn đã viết được rất nhiều, nhưng khi đọc được ‘Tam quốc chí’ của Trần Thọ liền đốt hết bản thảo của ‘Ngụy thư’, có lẽ dạo này hắn đang không vui”.
Tống Huy định thổi tiếp một khúc sáo, thấy người đi đường đã vãn, chợt trông thấy một vị công tử dưới cây liễu, va đã ngồi đó hồi lâu, không nhìn trời thì cũng nhìn hồ. Va ở đây từ lúc nắng chiều chiếu rọi, hiện giờ, ánh trăng sáng soi, ánh sao lấp lánh.
Vì thế Tống Huy tiếp tục thổi sáo có giai điệu nhẹ nhàng, đây là bản nhạc mà hôm qua cô ấy mới nghĩ ra, chưa từng thổi bao giờ.
Rốt cuộc công tử cũng ngước mắt nhìn về phía gác mái, Tống Huy đứng sau sa mỏng, không thấy rõ mặt.
Minh nguyệt hà hạo hạo, chiếu ngã la sàng vi.*
*Trích từ bài thơ khuyết danh “Minh nguyệt hà hạo hạo” nằm trong “Cổ thi thập cửu thủ”.
Phan An rời khỏi quán rượu, bước đi vội vàng, nhìn đông nhìn tây rồi đi về một hướng, cuối cùng chạy chậm.
Thạch Sùng cười chàng: “Đi đâu mà vội mà vàng”.
Phan An men theo con đường này rồi đi vào một con hẻm, chàng và Dương Dung Cơ cách nhau một bức tường.
Chàng nghe thấy tiếng cười của Dương Dung Cơ, nàng đang bông đùa với Y nhi.
Vì thế vội vàng đổi hướng, đi tới bên kia tường.
Dương Dung Cơ đã rẽ vào đường khác, Phan An vội vàng đuổi theo, nhưng không theo kịp bước chân nàng.
Dương Dung Cơ bước vào phủ, cổng được đóng lại, đèn lồng phụt tắt.
Phan An đứng trước cổng, từ từ ngồi xuống bậc thang, bên hông treo một cái hà bao.
Ngày ấy ở tửu lâu, chàng bẫy Dương Dung Cơ một bữa cơm, nàng vô tình đánh rơi chiếc túi này, bên trong không có bạc, chỉ có một bức thư được viết trên khăn lụa.
Chàng im lặng, ngắm nhìn hà bao hồi lâu rồi nhẹ nhàng bỏ vào vạt áo.
Gió tây nhè nhẹ thổi.
*bánh đậu