Chương 2: Ma Vực
Lục Nam Chước tiến vào một quán trọ.
Tiểu nhị thấy thế thì xắn tay áo chuẩn bị xua đuổi, mãi đến khi nhìn thấy hai ngón tay của Lục Nam Chước kẹp một viên đá óng ánh bất quy tắc.
“Ôi chao, mời khách quan vào trong, ngài muốn dùng bữa hay ở trọ?” Tiểu nhị cười tươi như hoa.
Trong phòng, Lục Nam Chước ngồi thiền một lúc để dưỡng thần rồi mới bắt đầu tắm rửa.
Sau đó hẳn tùy ý lấy y phục màu xanh thẫm trong túi đựng đồ ra mặc, rồi dùng một sợi dây màu bạc tùy ý buộc tóc lên.
Soi mình ở trong gương, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cũng được xem là tuấn tú. Có điều trông chỉ là một thanh niên, nhưng khí chất lại cực kỳ tang thương.
Nhất là đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tia ảm đạm kia càng khiến con người trở nên thâm trầm.
“Quả thật chẳng có gì thay đổi.” Xuyên qua y phục, lòng bàn tay của Lục Nam Chước vuốt ve xích đen trên cổ, tâm tư dần bay xa…
Thời hồng hoang là lúc dị tộc xâm lược, đại chiến thiên địa. Hắn đã dẫn dắt cường giả vạn tộc cùng ác chiến, long trời lở đất, cực kỳ bi thảm.
Thi thể đầy đất, tiếng gào thét ngút trời.
Lúc hắn chuẩn bị đồng quy vu tận với dị tộc thì trước ngực lóe lên ánh sáng trắng. Sau đó hản chẳng còn nhớ gì cả. Ký ức chỉ đến thời khắc đó trước khi chui ra từ trong nền đất hoang mạc.
Lục Nam Chước híp mắt lại, tâm trí đã trở lại.
“Này, tiểu nhị” Lục Nam Chước khẽ gọi một tiếng.
“Có đây, khách quan có căn dặn gì ạ?” Tiểu nhị mở cửa đi vào.
Ánh mắt Lục Nam Chước lóe lên tia u ám, một thông tin truyền vào trong đầu óc của tiểu nhị, khiến ánh mắt hẳn ta chợt ngây dại.
“Nói hết chuyện mà ta cần cho ta biết.” “Hiện tại là…” Tiểu nhị bät đầu thật thà trả lời.
Một lúc sau, Lục Nam Chước búng tay. Ánh mắt của tiểu nhị dần tỉnh lại như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Khách quan có căn dặn gì không?”
Thấy Lục Nam Chước không phản ứng lại, tiểu nhị đã đóng cửa lại rời đi.
Lục Nam Chước tiêu hóa những lời mà tiểu nhị vừa mới nói ra.
Bây giờ là thời kỳ cận cổ, cách thời kỳ hồng hoang mười nghìn năm, cũng tức là Lục Nam Chước đã ngủ say mười nghìn năm.
Hiện thế giới này chia thành Đông Huyền Châu, Nam Huyền Châu, Tây Huyền Châu, Bắc Huyền Châu và Trung Huyền Châu hưng thịnh nhất.
Hiện Lục Nam Chước đang ở Mạc Địa thuộc vùng cực Bắc trong Bắc Huyền Châu, mà Mạc Thành chỉ là hạt cát trên sa mạc trong vô số thành thị ở Mạc Địa, bởi vì đây là một tòa thành nhỏ chỉ có chút danh tiếng ở gần hoang mạc nhất.
Xung quanh là các tông môn lớn san sát nhau. Người bình thường muốn đi ra khỏi Mạc Địa phải mất gần hết cuộc đời, có thể tưởng tượng được sự rộng lớn của lục địa.
Mười nghìn năm vật đổi sao dời, hệ thống tu luyện đã sớm khác biệt rồi. Bây giờ hệ thống tu luyện phong phú, có Võ Đạo là hưng thịnh nhất, sau đó là đến Hồn Sư, Vu Sư, Phù Sư, Dược Sư (Độc Sư) và Trận Sư.
Con đường Võ Đạo chia thành chín giai đoạn, Võ Đồ, Võ Sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng… Trong mỗi giai đoạn lại lần lượt chia thành tiền trung hậu kỳ. Tiểu nhị cũng chưa từng nghe qua giai đoạn sau Võ Hoàng.
Cấp bậc tu luyện của Hồn Sư, Vu Sư, Phù Sư, Dược Sư (Độc Sư) và Trận Sư cũng được chia từ một đến chín. Một là nền tảng, chín là cực điểm, thực lực tương đương với chín giai đoạn trong Võ Đạo.
Công pháp và chiến kỹ của Võ Đạo từ cao đến thấp đều là Thiên Địa Huyền Hoàng, chia thành thượng trung hạ.
Còn các hệ thống khác tu luyện thế nào, gồm bao nhiêu thì tiểu nhị không biết.
Cuối cùng, chước nguyên tinh hóa ra chỉ là một thuật ngữ chung cho tiền tệ, nó còn được chia thành Bạch Tinh, Lam Tinh, Tử Tinh và Hắc Tỉnh trong truyền thuyết, tỷ lệ là một trên một nghìn.
Trước mắt tin tức quan trọng nhất đối với Lục Nam Chước là thời kỳ hiện tại, bố cục thiên địa và tỉ lệ hệ thống của chước nguyên tinh.
Ngoài ra hệ thống tu luyện gì đó cũng không mấy quan trọng với hắn. Nghĩ đến mấy điều này, Lục Nam Chước lại nhắm mắt dưỡng thần.
“Đăng Nhi, con nói Mạc Thành đã xuất hiện một nhân vật thần bí ư?”
Liễu gia chủ ngồi ở ghế chủ tọa cầm tách trà lên, nắp trà đậy hờ lên miệng tách, khẽ thổi một hơi, nhấp một ngụm rồi đập näắp trà lại hỏi.
“Vâng phụ thân. Phụ thân không biết đấy thôi, hẳn ta chỉ liếc mắt nhìn con, con đã mất đi ý thức không thể cử động. Con nghỉ ngờ hắn ta đã sử dụng Hồn Kỹ” Liễu Đăng nghĩ lại mà sợ, nói.
“Ồ?” Đôi mắt của Liễu gia chủ hơi nghiêm nghị.
“Đăng Nhi, con còn nhớ tướng mạo của người này chứ?” Liễu gia chủ nhìn chằm chằm Liễu Đằng nói.
“À… Chuyện này, chuyện này. Phụ thân, người thần bí này mặc y phục vô cùng rách rưới giống như một gã ăn mày. Lúc đó mái tóc của hẳn ta cũng bù xù che đi gần hết gương mặt, nên con không nhìn thấy rõ… Liễu Đăng gãi đầu hơi lúng túng nhìn Liễu gia chủ nói.
“Phái thêm người đi nghe ngóng đi. Con cứ lui xuống trước đi” Liễu gia chủ cầm tách trà lên khẽ nhấp một ngụm.
“Lát nữa con sẽ phái người đi nghe ngóng. À, phụ thân, nghe nói tỷ tỷ đã trở về từ Đại Hoang Tông.” Liễu Đăng tha thiết mong chờ nhìn Liễu gia chủ hỏi.
“Đúng vậy, giờ đang nghỉ ngơi. Tỷ tỷ con đã vất vả suốt dọc đường. Mấy ngày nay con đừng đi quấy rầy, lui xuống đi.” Liễu gia chủ khoát tay nói.
“Con xin cáo lui” Liễu Đăng nhận được câu trả lời chắc nịch, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Đợi sau khi Liễu Đãng rời đi, một nữ tử từ hậu viện phía sau Liễu gia chủ vòng qua cửa hông đi vào. Vóc dáng thon thả, lông mày lư: m, nhẹ nhàng đoan trang, là một mỹ nữ.
“Tại sao phụ thân lại nói với Tiểu Đăng răng con đang nghỉ ngơi, bảo hẳn ta mấy ngày nay đừng quấy rầy con thế?” Nữ tử cười dịu dàng nhìn Liễu gia chủ hỏi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại me-truyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ me-truyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
“Đâu phải con không biết tiểu tử này? Hắn mà biết con quay về, chẳng phải sẽ bám lấy con mãi sao, vậy thì làm sao con có thể nghỉ ngơi? Nguyệt Nhị, lần này con trở về từ Đại Hoang Tông, chắc chắn là có nhiệm vụ của tông môn, do đó vị phụ đã bảo hẳn trước tiên đừng quấy rầy con. Vi phụ cũng khổ tâm lắm” Liễu gia chủ lắc đầu thở dài.
“Lần này Nguyệt Nhi quay về Mạc Thành là có liên quan đến nhiệm vụ hay không? Vi phụ không tin rằng con chỉ quay về thăm chúng ta.” Liễu gia chủ nhìn Liễu Nguyệt mỉm cười nói.
“Phụ thân đúng là thần cơ diệu toán. Phụ thân đã từng nghe qua Đại Hoang Tông chúng con có bảng truy nã chưa?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Tất nhiên là vi phụ đã nghe qua rồi. Trên bảng truy nã của Đại Hoang Tông đều là hạng người vô cùng hung ác, con nói…” Liễu gia chủ đang nói bỗng đứng dậy.
“Hồn Ly xếp hạng thứ chín trên bảng truy nã đang ở Mạc Thành. Lần này sư phụ bảo con đến gặp hắn ta coi như rèn luyện.” Liễu Nguyệt khẽ nói.
“Chuyện này, Nguyệt Nhi có nằm chắc không? Thực lực của đối phương thế nào? Con có hiểu rõ không?” Liễu gia chủ nhìn chăm chằm Liễu Nguyệt, nghiêm túc hỏi ba câu liên tiếp.
“Phụ thân đừng hoảng, sư phụ đã sớm tặng cho con một bảo vật để hộ thân rồi. Còn về thực lực, Hồn Ly kia là Hồn Sư cấp hai đỉnh phong, hẳn là chưa bước vào cấp ba.” Liễu Nguyệt nói.
Bốp! “Hồn Sư” Liễu gia chủ bỗng đập bàn.
“Phụ thân, sao thế?” Liễu Nguyệt thấy Liễu gia chủ mặt mày tái mét thì nghi ngờ hỏi.
“Lúc nấy con không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và Đăng Nhi à? Nếu vi phụ đoán không lầm, chắc hẳn hôm nay Hồn Sư mà đệ đệ con đã gặp phải kia là Hồn Ly” Liễu gia chủ khẳng định.
Sau đó Liễu gia chủ kể lại chuyện mà Liễu Đằng đã gặp. phải vào ngày hôm nay cho Liễu Nguyệt nghe.
“Thật sự là cùng một người ư? Nếu gặp phải Hồn Ly, tại sao đệ đệ lại bình an vô sự? Làm sao chỉ bị cướp một túi đựng đồ cơ chứ? Hồn Ly là ác nhân xếp hạng trên bảng truy. nã Đại Hoang Tông mà.” Liễu Nguyệt cau mày nói.
“Chuyện này thì vi phụ không rõ, mà chỉ phỏng đoán tám chín phần. Mạc Thành của chúng ta chỉ to bằng lòng bàn tay, làm sao có thể cùng lúc xuất hiện hai Hồn Sư cơ chứ?” Liễu gia chủ nói.
“Phụ thân nói không phải không có lý. Quả thật Hồn Sư hiếm thấy, đệ đệ đã miêu tả ngoại hình của người này chưa?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Hắn nói không nhìn thấy rõ, mà chỉ nói trông giống như một tên ăn mày” Liễu gia chủ đáp.
“Ăn mày?” Liễu Nguyệt ngờ vực.
“Sao thế? Có vấn đề gì không?” Liễu gia chủ nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Nguyệt thì lên tiếng hỏi.
“Không có gì. Phụ thân nghỉ ngơi trước đi, Nguyệt Nhi lui xuống trước.” Liễu Nguyệt khẽ gật đầu lui xuống.
“Ăn mày” Liễu Nguyệt lẩm bẩm, không biết tại sao lại nhớ đến cảnh tượng ở cổng thành ngày hôm nay…