Chương 14 Ngao Thiên cười khổ
Ngày hôm sau.
Ngao Thiên im lặng ngồi trên càng xe, cầm dây cương đánh xe hướng tới lãnh thổ Hồng Nhai Tông.
“Còn bao lâu nữa mới đến được lãnh thổ Hồng Nhai Tông?” Tiếng Lục Nam Chước truyền ra từ trong xe ngựa.
Tiếng Lục Nam Chước cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngao Thiên.
“Công tử, còn nửa ngày nữa là có thể đến.” Ngao Thiên vội vàng trả lời.
“Ừm, hôm nay sao ngươi ít nói thế?” Tiếng Lục Nam Chước lại vang lên từ trong xe.
Ngao Thiên cười khổ nói: “Công tử, nói thật, ngày xưa Ngao Thiên cho rằng ngài cũng không mạnh hơn ta là bao, tính tình vốn thế, nên mới như vậy.”
“Sau đêm qua, ta đã hiểu sự cường đại của ngài không phải là thứ Ngao Thiên có thể tưởng tượng được, từ xưa mạnh yếu có tôn tỉ thứ bậc có trật tự, Ngao Thiên đương nhiên không dám vượt quá giới hạn…”
Ngao Thiên thậm chí cảm thấy thường ngày hắn ta nói cười hớn hở, không biết lớn nhỏ, không biết tôn ti, mới dẫn đến tối hôm qua Lục Nam Chước có ý định nhắc nhở hẳn ta…
Ngao Thiên tiếp tục đánh ngựa, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi.
“Không sao, trước đây thế nào bây giờ vẫn thế đi.” Lục Nam Chước nói xong lại im lặng.
Ngao Thiên cười khổ, mặc dù Lục Nam Chước nói như vậy, nhưng hắn ta không dám nữa.
Bây giờ nếu chọc giận công tử, đối đầu với công tử, Ngao Thiên cảm thấy với sức mạnh của mình thì thậm chí không có cơ hội chạy trốn.
Ngao Thiên lập tức siết chặt dây cương, quát mạnh một tiếng, ngựa chạy nhanh hơn về phía lãnh thổ Hồng Nhai Tông!
Chưa đầy nửa ngày sau, tốc độ xe ngựa chậm lại. “Công tử, chúng ta sắp có thể vào lãnh thổ Hồng Nhai Tông, nói về Hồng Nhai Tông này, có phần mạnh hơn Đại
Hoang Tông một chút.” Ngao Thiên kính cẩn nói.
Nhìn thành trấn phía trước, cũng như các tòa kiến trúc san sát trên sườn núi phía sau thành, đó chính là Hồng Nhai Tông.
“Ừm, tìm chỗ nghỉ trước đã, chúng ta ở lại một ngày, thay ngựa khác.”
“Vâng.”
Cổng thành.
Chỉ thấy vài thanh niên mặc trang phục giống nhau, vẻ mặt bất mãn nhìn xuống mấy chục tên hán tử cõng bao tải lớn.
Nói là hán tử, nhưng đều rất gầy yếu, trên người ai nấy đều có một số vết thương.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Dám lười biếng à? Ta đánh nát da mày! Ta xem có đứa nào còn dám lười nữa không!”
Bốp!
Một trong số các thanh niên quất mạnh một roi vào người một hán tử có động tác chậm chạp, lập tức da bắt đầu rạch ra, hán tử đau đến nghiến răng.
Bao tải to đang khiêng cũng rơi xuống đất, hán tử vội vã nhặt lên tiếp tục di chuyển chậm rãi.
Dù gầy yếu nhưng hán tử vẫn căn răng chịu đựng, không kêu một tiếng, vì vợ con bị chúng khống chế, nếu dám chống lại, vợ con sẽ gặp nguy hiểm.
Thấy vậy, thanh niên nở nụ cười đắc ý trên mặt! …. Than ôi, Hồng Nhai Tông gây nghiệp quá! Hành hạ dân chúng như thế!” Một ông già còng lưng nhìn cảnh tượng đau lòng nói.
“Lão Trần, nhỏ giọng chút đi, đừng để bọn sói lang nghe thấy. Nếu không phải chúng ta đã già, chắc cũng bị bắt đi khuân đá vụn kia rồi.” Một ông già khác lắc đầu thở dài.
Ngao Thiên đã sớm điều khiển xe ngựa tới gần cổng thành từ trước khi hán tử kia bị đánh đập, vì cổng thành bị mấy chục hán tử chăn lại, nên dừng lại chờ đợi.
Thế là chứng kiến cảnh tượng đó, trong mắt hiện lên sát ý.
“Công tử…” Ngao Thiên thăm dò hỏi.
Lúc này cổng thành vẫn đông nghẹt, có thể vì đồ trong bao quá nặng, đám hán tử bước đi khập khiễng, di chuyển rất chậm.
Cổng thành không lớn, bên ngoài có nhiều dân chúng muốn vào thành đều đứng chờ, không dám chen vào.
“Vào thành đi.” Trong xe ngựa, Lục Nam Chước lại nói.
Lục Nam Chước tất nhiên cũng thấy, nhưng hắn sẽ không tùy tiện can thiệp.
“Vâng””