Chương 1: Thức tỉnh
Chữ vô địch, không phải giảm bớt tu vi, không phải vô địch giai đoạn, mà là hoàn toàn vô địch.
Lục địa Thiên Khải. Bắc Huyền Châu, sa mạc hoang vắng. “Đại tôn… Đại tôn!”
“Đại tôn! Đại tôn, hắn… Hắn chết rồi. Dị Ma tộc lại phát động tấn công rồi!”
“Vạn tộc theo ta đi giết! Báo thù cho Đại tôn!” Tiếng gầm vang vọng trong tâm trí đột nhiên dừng lại!
Ở nơi nào đó trên sa mạc hoang vắng, sột soạt… ầm, một bàn tay nhô ra khỏi mặt đất, tiếp theo là một bóng người bẩn thỉu xuất hiện. Người này đứng im không nhúc nhích, để mặc cho cuồng phong mang theo cát mịn tùy ý đập vào mặt.
Đợi đến khi bình tĩnh trở lại hắn mới bắt đầu nhìn xung quanh bằng ánh mắt vẫn chưa hoàn hồn.
Phóng tầm mắt là một vùng hoang vắng.
“Sao lại thế này, mình nhớ trước đây ở đây là một bộ lạc lớn, đúng là vật đổi sao dời.”
Có lẽ là do môi đã quá khô nứt, nên Lục Nam Chước cau mày tự lẩm bẩm.
Cơ thể vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại tập trung vào lòng bàn tay, ở đó có một dây xích màu đen như mực đang lằng lặng năm ở đó.
Điều thú vị là toàn thân Lục Nam Chước dơ bẩn lại bù xù tạo thành sự tương phản rõ rệt với xích đen không nhiễm bụi trần này.
Lục Nam Chước lẳng lặng nhìn xích đen, không nói một lời, ánh mắt lấp lóe. Một lúc sau mới tự lẩm bẩm: “Bản tôn đã ngủ bao lâu rồi? Dị Ma đâu…
Từ sau khi tỉnh dậy, tiếng rống trong đầu đã hoàn toàn biến mất.
Vù vù…
Hắn ngẩng đầu lên, bên tai chỉ có tiếng cuồng phong gào thét. Khi hắn ngẩng đầu lên, xích đen trong tay đã lóe lên rồi lại lặng yên mà mắt thường không thể bắt kịp.
Lục Nam Chước đeo xích đen vào cổ, hai chân bắt đầu di chuyển về một hướng trong bão cát, thân hình hư ảo, đi đến phương xa.
Dọc đường đi đều hoang văng. Lục Nam Chước bình tĩnh đến mức không biết đã đi được bao lâu. Nếu có người ngoài ở đây sẽ nhìn thấy hắn không khác gì một xác chết di động, đi lung tung không có mục đích, cũng chẳng có mục tiêu.
Vù vù vù… Vù vù vù… Cuồng phong gào thét, Lục Nam Chước cứ thế bước đi suốt bảy ngày.
Ánh mắt của Lục Nam Chước bỗng lóe lên, với thị lực tốt của hắn, hắn đã nhìn thấy thành trấn ở phía xa xa, hắn biết hẳn là mình đã sắp ra khỏi hoang mạc.
Một canh giờ sau, Lục Nam Chước đang đứng dưới thành, ngẩng đầu nhìn thoáng qua dòng người, rồi nhìn lên bảng tên thành.
Mạc Thành.
Sau đó Lục Nam Chước cũng đi về phía cổng thành theo dòng người thưa thớt.
“Chờ đãi! Ăn mày ở đâu ra vậy? Có phí vào thành không?”
Một trong hai người gác thành ở cổng thành quát mắng Lục Nam Chước.
Lục Nam Chước không thèm để ý đến hắn ta, mà nhìn người gác thành ở bên cạnh, có một đại hán đang đưa một viên đá óng ánh khác thường vào tay người gác thành, sau đó thuận lợi đi vào thành.
“Chắc hẳn đó là tiền giao dịch ở thời đại này” Lục Nam Chước nói thầm trong bụng.
“Không có chước nguyên tỉnh thì đi sang một bên, ăn mày thối tha”
Người gác thành thấy Lục Nam Chước do dự thì biết trên người hắn chẳng có viên nào, nên quát ngay.
“Chước nguyên tỉnh ư?” Lục Nam Chước thầm nhẩm lại, trong đôi mắt u tốt chợt lóe lên.
Còn tên gác thành mặt đen kia đã bị hắn tự động gạt đi. Với tính tình của hắn, tất nhiên sẽ không so đo, huống hồ hắn biết đây là trách nhiệm của người ta, quần áo của mình bây giờ cũng… không phải tốt lắm.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn chuẩn bị dùng cách thức của mình để đi vào.
“Khoan đã… Tiểu thư nhà ta đã trả chước nguyên tỉnh giúp ăn mày này rồi.” Một thiếu nữ đi tới nhẹ nhàng nói, lập tức đưa cho gác thành vài miếng chước nguyên tinh, phía sau còn có một cỗ xe ngựa.
“Ồ, là Tiểu Hoàn cô nương đấy à?” Người gác thành nhanh tay nhận lấy, trên mặt nở nụ cười tươi rồi sải bước đi về phía bên cạnh xe ngựa, cung kính nói: “Liễu tiểu thư, người về Mạc Thành rồi.”
Từ đầu đến cuối trong xe nựa vẫn luôn yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại. Người gác thành cũng không lúng túng, mà cười ngây ngô quay về vị trí của mình, rồi lật lọng nghiêm mặt nói với Lục Nam Chước:
“Ăn mày thối tha, coi như hôm nay ngươi may mắn gặp được Liễu tiểu thư, bằng không… A, vào thành đi!”
Lục Nam Chước quay đầu khẽ gật đầu với người trong xe ngựa, rồi xoay người đi vào thành.
“Này… Tên ăn mày kia, tiểu thư nhà ta tốt bụng trả phí vào thành giúp ngươi, vậy mà ngươi chẳng nói một tiếng đa tạ đã rời đi” Thấy Lục Nam Chước quay đi, thiếu nữ kia tức muốn nổ phổi nói.
“Tiểu Hoàn, vào thành đi.”
Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói dịu dàng.
“Nhưng mà tiểu thư…”
“Vào thành đi.”
“Vâng.”
Tất nhiên Lục Nam Chước nghe thấy rất rõ cuộc trò chuyện ở cổng thành. Hắn là một người kiệm lời. Huống hồ cho dù không giúp hắn thì chuyện phí vào thành này cũng không phải vấn đề.
Loại thành nhỏ này, hắn có thể tùy ý ra vào. Nhưng nếu đã nộp giúp hắn rồi thì lúc khác hắn sẽ trả lại.
Hắn lắc đầu gạt tâm tư nhìn vào thành, phong cách kiến trúc và trang phục của người dân trên đường cũng không khác mấy so với trước khi chìm vào giấc ngủ, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
“Chiến kỹ Hoàng giai hạ phẩm! Khóa hầu thủ! Chỉ cần 400 bạch tỉnh thôi! Xin lỗi, tiểu huynh đệ, ta thấy xương cốt của ngươi khá kỳ lạ.”
“Pháp khí cấp thấp, Găng tay gai! Đi ngang qua đừng bỏ lỡI Ai sử dụng nó đều biết! Cô nương này, đến xem đi, trong đó ẩn chứa những bí mật tuyệt vời đấy.”
“Cô nương, đừng đi mà, hãy tin ta… cùng lắm thì ngươi có thể thử ngay trên đường! Nếu không hài lòng thì ta cũng không ép, cô nương, đừng đi… Ôi, không biết xem hàng gì cả.”
Bên tai truyền đến tiếng rao không ngớt của các cửa tiệm sạp hàng, khiến ánh mắt Lục Nam Chước hơi có chút trầm mặc.
Hăn khẽ lắc đầu, tiếp tục bước vào trong, đồng thời trong lòng cũng đã có dự định. Dù thế nào thì hôm nay mình phải thu hoạch một ít chước nguyên tinh, bằng không làm gì cũng bất tiện.
Khi Lục Nam Chước đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập kèm theo tiếng ầm ï của người đi đường.
“Hây, hây! Nhường đường, nhường đường. Tên không có mắt phía trước tránh ra.”
Người đi trên đường đã nhanh chóng tản ra hai bên, chỉ còn lại một mình Lục Nam Chước đang thong dong bước đi giữa đường như chẳng có chuyện gì.
Người đi đường nhìn thấy giữa đường còn có một tên ăn xin, khiến bọn họ bị dọa sợ.
Người đi đường hơi không đành lòng, đang muốn lớn tiếng nhắc nhở thì lại khiếp sợ nhìn thấy…
Khi Liệt Diễm Mã đang chạy băng băng chỉ còn cách Lục Nam Chước một trượng, dường như đã cảm nhận được thứ đáng sợ nào đó.
Con ngựa điên cuồng ngửa cổ ra sau, làm thế nào cũng không dám đụng tới phía trước.
Người đi đường hơi đờ người ra, không phải Liệt Diễm Mã rất hung ác sao?
Thấy tên ăn mày không sao, người đi đường thở phào một tiếng, vội vàng nhao nhao rời đi, không muốn trêu chọc người trên lưng ngựa.
“ƠI Đồ vô tích sự, hôm nay bị gì thế? Sao không dám đụng?” Thanh niên ngang ngược trên Liệt Diễm Mã hùng hổ nói.
Sau khi vỗ về Liệt Diễm Mã, thanh niên ngang ngược mới trượt xuống lưng ngựa.
“Ta nói này tên ăn mày kia, tai điếc hay là chán sống rồi hả? Dám cản đường của bổn thiếu gia, ngươi biết bổn thiếu gia là ai không?” Thanh niên ngang ngược nhìn chằm chằm Lục Nam Chước, quát.
“Đúng là thiếu cái gì cái đó đến…” Lục Nam Chước nói.
Thanh niên ngang ngược thấy tinh thần tên ăn mày có chút không bình thường, cơn tức giận cũng hơi tiêu tan.
Hắn ta đường đường là Liễu thiếu gia, không nên gây khó dễ cho một tên ăn mày.
Lục Nam Chước không đáp lại, mà nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, đồng thời đáy mắt lóe lên tia u ám.
“Này, ta đang nói tên ăn mày nhà… Đại… Đại nhân, đây là túi đựng đồ của tiểu nhân…”
Ánh mắt của thanh niên ngang ngược dần ngây dại, sau đó gỡ một chiếc túi bên hông khom người đưa tới trước mặt Lục Nam Chước.
Lục Nam Chước vô cảm nhận lấy, rồi xoay người rời đi. Hả…
“Liễu thiếu gia đang làm gì thế?” Một người đi đường nhìn thanh niên ngang ngược đang đứng ngây dại bên cạnh Liệt Diễm Mã ở giữa đường, hơi nghi hoặc nói.
Bốp!
Một tên đồng bọn đánh vào đầu người đi đường đang lên tiếng: “Đi mau, đi mau! Chuyện này không liên quan đến chúng †a, ngươi chán sống rồi à?”
“Sao lại đánh ta? Nói chút cũng không cho nói…” Tiếng oán giận của người đi đường càng lúc càng xa.
Lục Nam Chước buông thõng hai tay rồi nhẹ nhàng búng tay.
Nhất thời, thanh niên ngang ngược đang đứng giữa đường rùng mình, ánh mắt từ ngây dại chuyển sang mê mang, rồi dần dần hoảng sợ, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
“Sao bổn thiếu gia lại xui xẻo như vậy! Đụng đại một người mà đã có thể dễ dàng khống chế tâm trí của ta như thế! Hắn nhất định là Hồn Sư trong truyền thuyết!”
“Nếu như vừa rồi Hồn Sư muốn giết ta… Người như vậy đến Mặc Thành khi nào thế? Không được! Ta nhất định phải quay về nói cho phụ thân ta biết!”
Thanh niên ngang ngược lau mồ hôi lạnh và hít một hơi dài, cảm thấy như mình đã sống sót sau một thảm họa.
Sau khi đảo mắt nhìn xung quanh, hắn ta xác định tên ăn mày Hồn Sư kia đã đi rồi, vì vậy hắn ta nhanh chóng xoay người lên ngựa và bỏ đi trong sự hoảng sợ!