Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full) - Chương 3897 Bản đế tức chết mất!
- Trang Chủ
- Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
- Chương 3897 Bản đế tức chết mất!
Bỗng chốc thu hoạch được bảy viên đan Niết Bàn, Lâm Nhất mừng như điên, không tài nổi giấu nổi nét mặt vui mừng. Thật kinh khủng, mỗi một viên đan Niết Bàn là một mạng, nói cách khác, hiện tại tương đương với việc hắn đã có thêm bảy mạng nữa.
Nói như vậy có lẽ hơi khoa trương nhưng khi đó Lâm Nhất biết rất rõ vết thương của Giới tử Thần U nặng cỡ nào.
“Chỉ là đan Niết Bàn thôi mà. Năm xưa, một hơi thở của bản đế thôi đã hơn đứt trăm viên đan Niết Bàn rồi. Một giọt máu thần phượng hoàng có thể khiến Thánh Cảnh cúi đầu. Xem dáng vẻ kém cỏi của ngươi kìa!” Tiểu Tử nói bằng giọng điệu hết sức xem thường. Thực ra nãy giờ nàng ta vẫn luôn nheo mắt xem lén.
Thấy Lâm Nhất mừng như điên vì lấy được đan Niết Bàn, nàng ta không nhịn được trào phúng hắn.
“Hừ hừ, toàn là mấy thứ bỏ đi. Năm xưa, loại cỏ mà bản đế ăn còn trân quý hơn những thứ này nhiều.” Giọng cô nhóc lại vang lên.
Lâm Nhất không buồn tranh cãi với nàng ta, hài lòng cất đan Niết Bàn thật cẩn thận, sau đó lấy bảo cốt Thương Long của mình đang cất ở trong góc ra.
Hắn nhìn chăm chú bảo cốt Thương Long, nhíu chặt hai hàng mày. Phải làm thế nào để dung hợp bảo cốt này đây?
Lúc đầu là chủ của Thương Long dung hợp cho hắn. Mặc dù quá trình khá đau đớn nhưng không hề xảy ra sự cố nào. Bây giờ bảo hắn tự bỏ lại nó vào trong cơ thể, hắn thực sự không biết phải làm như thế nào, có khi lỡ tay một cái là sẽ gây ra tai hoạ ngay.
Tốt hơn hết là phải nghĩ ra một đối sách vẹn toàn, nếu không bảo cốt sẽ biến thành vật xui xẻo.
“Bảo cốt Thương Long!”
Vừa rồi Tiểu Tử còn híp mắt chẳng thèm ngó tới, đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không tì vết bỗng chốc mở to hết cỡ. Nàng ta đảo mắt, cười nói: “Hì hì, Lâm Nhất, dù sao bảo cốt của ngươi cũng đã bị rút ra rồi, ngươi để lại nó cho bản đế được không? Bao giờ ngươi tu luyện kiếm quyết tới tầng mười sáu, sau khi bản đế phá được lệnh cấm, bản đế sẽ cần dùng tới nó.”
“Ngươi cần nó làm gì?” Lâm Nhất cảnh giác.
“Bản đế làm gì không cần phải giải thích với ngươi.” Tiểu Tử hừ lạnh đáp.
“Ồ.”
Lâm Nhất bình tĩnh cất bảo cốt cẩn thận.
Thấy thái độ của Lâm Nhất hờ hững như vậy, Tiểu Tử lập tức cả giận: “Bản đế giận rồi đó!”
“Ha ha.”
Lâm Nhất mỉm cười. Hắn và con mèo ngốc cùng nhau kiểm kê những gì bọn họ lấy được từ những Giới tử khác. Tâm trạng của hắn đang rất tốt, còn lâu hắn mới thèm quan tâm xem Đồ Thiên Đại Đế có tức giận hay không.
“Bản đế tức chết mất!”
Tiểu Tử nhảy dựng lên trong không gian ý thức, phồng má liên tục thổi khí: “Bản đế phóng hỏa thiêu chết ngươi, ta thổi, ta thổi, ta thổi!”
Nàng ta vừa thổi vừa đập hai cánh tay nhỏ, mệt gần chết rồi mới nhớ ra thân thể của mình không còn là Băng Phượng nữa, không khỏi tức điên người, đặt mông ngồi phịch xuống, lăn qua lăn lại trong không gian ý thức, không ngừng kêu la.
Trong lúc Lâm Nhất kiểm kê chiến lợi phẩm, tại tổng điện của Phù Vân Kiếm Tông, Phong Giác đang nói chuyện phiếm với chưởng giáo.
Chưởng giáo của Phù Vân Kiếm Tông tên là Vương Tuyệt, trông ông ta già hơn Phong Giác rất nhiều, mặt có nếp nhăn, tóc bạc trắng, râu và lông mày mọc dài, chỉ có đôi mắt là rất sáng, toát lên khí thế lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, bộc lộ vẻ ngông cuồng.
“Giới tử mười phương, năm người chết, năm người tàn phế, nóng tính thật đấy!” Nét mặt chưởng giáo tóc bạc lạnh nhạt, không tỏ thái độ yêu ghét.