Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full) - Chương 3892 Phùng Chương!
- Trang Chủ
- Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
- Chương 3892 Phùng Chương!
Nói xong, cô ta không thèm liếc nhìn Lâm Nhất thêm một lần nào
nữa.
Đợi Diệp Tử Lăng đi khỏi, vị sư đệ tên là Phùng Chương kia mới
liếc nhìn Lâm Nhất, nói không chút kiêng nể: “Lâm công tử, ở Thiên Lộ ngươi xếp
hạng bao nhiêu, có lọt vào được Tử Bảng không?”
Tử Bảng?
Là bảng xếp hạng trên bảo kính Thông Thiên, xem ra đám người
này cũng biết đại khái, tuy nhiên trên Tử Bảng quả thật không có tên của hắn.
“Không có”, Lâm Nhất thành thật nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt những người khác khi nhìn Lâm Nhất hiển
nhiên có sự thay đổi. Trong mắt Phùng Chương lóe lên tia xem thường, hắn ta phì
cười và nói: “Vậy chính là Bạch Bảng rồi…”
Bạch Bảng?
Lâm Nhất lắc đầu: “Không có”.
Ngay cả Bạch Bảng cũng không leo lên được?
Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, thậm chí Phùng Chương
không thèm giấu diếm thái độ khinh khi của mình, nói thẳng: “Không có tên trên
Tử Bảng, không có tên trên Bạch Bảng, đường đường là một Tinh Quân như ta phải
dẫn đường cho ngươi, ngươi gánh nổi à?”
Phùng Chương!
Lâm Nhất thầm nhớ cái tên này, cũng không đáp.
Thấy Lâm Nhất không đáp, Phùng Chương hất mặt, ánh mắt lộ vẻ
mỉa mai, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng tiền bối Phong Giác đi cùng một siêu phàm
thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ đến đó… Mà cũng đúng thôi, nếu thật sự là siêu phàm
thì đã sớm bị Kiếm Tông đoạt đi rồi. Lưu sư đệ, ngươi dẫn đường cho hắn”.
Người bị hắn ta gọi tên thoáng sững sờ, kế đó bày ra vẻ mặt
khó xử, nhìn quanh một lượt và nói: “Ngươi ngươi ngươi, Bạch sư đệ, ngươi đến đi,
sư huynh còn có chút việc”.
Cứ thế, đoàn người đẩy tới đẩy lui trước mặt Lâm Nhất, vậy mà
chẳng có ai muốn dẫn đường cho hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, một nam một
nữ, nam như tránh ôn thần, nói: “Vương sư muội, ngươi dẫn Lâm công tử đi đi”.
Nói xong hắn ta vội vã tránh đi, chỉ còn lại một cô bé chân
tay lóng ngóng. Thoạt nhìn, cô bé độ khoảng 17, 18 tuổi, tuy nhiên liếc mắt có
thể thấy được còn khuyết thiếu kinh nghiệm trên giang hồ, vẫn rất non nót. Trên
khuôn mặt trẻ trung chỉ còn kém viết hai chữ “ngây thơ” mà thôi, hẳn là ngày thường
trong tông môn, tính tình cô bé này cũng rất yếu đuối.
“Ta… ta…”