Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full) - Chương 3887 Hắn ta cố tình kiểm tra Lâm Nhất
- Trang Chủ
- Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
- Chương 3887 Hắn ta cố tình kiểm tra Lâm Nhất
Lâm Nhất lơ đãng hỏi: “Tiền bối, hình như chúng ta không có đi đến Kiếm Tông đúng không?”
“Cũng coi như không ngu”.
Phong Giác ngừng lại rồi cười nói: “Nơi này là Thương Huyền Phủ của Đông Hoang. Nó tổng cộng có 36 quận, một quận tương đương với một vực ở hạ giới. Thương Huyền Phủ có cả mấy ngàn tông môn cả lớn cả nhỏ, với sự dẫn dắt của Huyền Vương Điện, Thiên Hạc Lâu, Phù Vân Kiếm Tông. Nơi chúng ta sắp đến là Phù Vân Kiếm Tông. Đây là ý của sư phụ, ông ấy muốn ngươi ở Lưu Vân Tông một năm. Một năm sau, sẽ đón ngươi quay về Kiếm Tông”.
“Sư phụ của tiền bối?”
Lâm Nhất thầm giật mình, Phong Giác đã mạnh như vậy thì sư phụ hắn ta phải mạnh đến mức nào chứ.
Ông lớn như vậy lại tự mình bảo hắn ở lại Lưu Vân Tông một năm, quả thật khó tin.
“Ha ha, đừng gọi ta là tiền bối, bảo ta Phong Giác là được, hay Phong sư huynh cũng được”, Phong Giác cười, hắn ta sợ Lâm Nhất nghĩ khác bèn giải thích: “Không phải sư phụ cố ý làm khó dễ cho đệ, có hai lý do mà ông ấy bảo đệ ở đây một năm”.
“Sư huynh cứ nói thẳng”.
Lâm Nhất cảm thấy không sao, vẫn chưa nghĩ tới là Kiếm Tông làm khó dễ, huống chi một năm cũng chẳng lâu. Phong Giác khá bất ngờ trước sự bình tĩnh của Lâm Nhất, nếu là người khác chắc trong lòng ít nhiều cũng hơi khó chịu.
Hễ là những ai có lòng tự trọng quá cao, có lẽ sẽ cảm thấy hay là Kiếm Tông khinh mình. Phong Giác cũng đã chuẩn bị đối phó với tình trạng này từ lâu.
Nhưng bình tĩnh như vậy lại khiến hắn ta có hơi bất ngờ.
“Sư huynh, sao thế?”
Lâm Nhất cau mày, khẽ cười hỏi.
Phong Giác nghĩ bụng vị tiểu sư đệ này thật là chẳng cho mình cơ hội nào để nổi giận. Hắn ta thấy Lâm Nhất hỏi bèn cười đáp: “Không có gì, có hai nguyên nhân chính. Thứ nhất là vì sự an toàn của đệ. Nơi này là vùng đất biên cương của Đông Hoang, cách Hoang Cổ Vực khá xa, Huyền Thiên Tông không duỗi tay đến được. Huống chi, ông ta cũng chẳng ngờ tới ta sẽ không đưa đệ về Kiếm Tông”.
“Suy cho cùng, đệ giết năm giới tử vẫn mang lại rắc rối rất lớn. Tuy Kiếm Tông không sợ, nhưng khó tránh kẻ tiểu nhân”.
Lâm Nhất gật đầu, đương nhiên là hắn cũng hiểu được điều này.
Trước khi tới Côn Luân, hắn biết mười phương giới tử đều đến từ những truyền thừa của thế gia Thánh Giả. Giờ hắn vừa tới Côn Luân, tu vị còn thấp.
Đối phương không cần dùng những cao thủ của thế hệ trước, chỉ những anh tài trong cùng thế hệ đã có thể giết chết hắn một cách dễ dàng rồi. Tranh chấp giữa lớp trẻ thì Kiếm Tông cũng khó mà nhúng tay.
“Những giới tử khác thì không sao, suy cho cùng cũng chỉ là mấy tiểu bối của các chi nhánh, chỉ có giới tử Thần U là hơi rắc rối. Gia gia của hắn ta là Thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông, Kim Tuyệt kia cũng chỉ là một con chó dưới tay ông ta. Sư đệ, đệ hiểu ý của ta không?”
Phong Giác nói khá lấp lửng, nhưng Lâm Nhất vẫn hiểu.
Trước mắt, hắn vẫn không phải đối thủ tên Kim Tuyệt kia. Gia gia của giới tử Thần U lại càng là một vị đáng sợ hơn.
Phong Giác suy tư rồi nói: “Có điều, đệ không phải lo lắng về tên khốn Kim Tuyệt vào lão già Thái thượng trưởng lão kia. Sư huynh và sư phụ chắc chắn sẽ bảo vệ đệ. Nguyên nhân thứ nhất là vì sự an toàn của đệ, thứ hai là để cho đệ có cơ hội rèn luyện. Chắc hẳn đệ cũng cảm giác được quy tắc đất trời ở Côn Luân khác với Huyền Hoàng Giới rồi, đệ thử nói ta nghe xem”.
Hắn ta cố tình kiểm tra Lâm Nhất, cười ha ha nhìn đối phương chờ hắn trả lời.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cụ thể thì ta không biết nói thế nào, chỉ loáng thoáng cảm giác được quy tắc ở Côn Luân Giới hoàn thiện hơn rất nhiều. Trong đất trời như có rất nhiều đại đạo khủng bố, mênh mông cuồn cuộn như biển cảm, còn ở Huyền Hoàng Giới lại không có những đại đạo ấy. Chẳng những vậy, quy tắc kiếm đạo ở đây hình như cũng rộng lớn hơn… các loại ý chí võ đạo đều trở nên tối nghĩa khó hiểu hơn gấp mấy lần, thậm chí là cả mười, cả trăm lần. Quả thật là hết sức khủng bố và khó tin”.
Núi vẫn là núi, sông vẫn là sông.
Nhưng đất và trời ở đây không phải đất và trời ở Huyền Hoàng Giới. Mấy ngày qua, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.
Nhưng cũng may là mấy ngày nay chân nguyên vẫn có thể vận chuyển bình thường. Vừa đến Côn Luân, chân nguyên trong khí hải của hắn đã bị đọng lại, nứt thành từng mảng, không thể liên kết với nhau, ngoài sức mạnh cơ thể thì chẳng thể dùng bất cứ thủ đoạn nào khác.
“Đúng rồi đó”.