Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full) - Chương 3886 Đây là Côn Luân
- Trang Chủ
- Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
- Chương 3886 Đây là Côn Luân
Ông trời phù hộ Kiếm Các, ông trời phù hộ Lâm Nhất!
Kiếm Các không cô phụ Lâm Nhất, Lâm Nhất cũng không cô phụ Kiếm Các. Mai các chủ đưa tay xoa mắt, chẳng biết từ lúc nào, mắt ông ấy đã ngấn lệ, nhìn lòng bàn tay, Mai các chủ chợt nở nụ cười mãn nguyện, tất cả đều đáng giá.
…
Ở Côn Luân Giới, Lâm Nhất cũng có hai người bạn cũ ở phương đại thế đó, cả hai lần lượt nhận được kết quả cuộc tranh tài vạn giới ở Thiên Lộ thứ chín.
Tại một hồ nước băng tuyết bao phủ, trong đình có một hòa thượng tuấn tú, hắn ta lười nhác uống rượu, trong gió tuyết, gương mặt phong trần, khôi ngô càng toát lên khí chất xuất chúng. Đôi mắt xinh đẹp như những viên bảo thạch, môi hồng răng trắng, tao nhã vô song.
Hắn ta là Lưu Thương, Công tử Lưu Thương.
“Đầu bảng Thiên Lộ thứ chín, mười phương giới tử năm chết năm tàn… Đáng sợ”, cảm nhận hết tin tức, khóe mắt Lưu Thương không khỏi co giật, rồi hắn ta chợt bật cười, kế đó dốc một ngụm rượu lớn.
Tên này… đúng là không lúc nào bớt lo được.
Tuy nhiên, nếu Hàm Nguyệt biết được, ắt sẽ rất vui vẻ. Lưu Thương thầm nghĩa.
Cùng lúc đó, Lý Vô Ưu cũng nhận được tin tức của Lâm Nhất tại cuộc tranh tài vạn giới. Khi Thiên Lộ thứ chín mở ra, hắn ta đã cho người thăm dò tin tức của Lâm Nhất ở đó.
Nay nhận được tin, hắn ta mừng rỡ không thôi, liền bật cười ha hả, khiến cho đám người hầu bốn phía ngơ ngác tỏ vẻ khó hiểu.
“Hề hề, đại ca đúng là đại ca, mười phương giới tử thì sao chứ. Hừ hừ, năm chết năm tàn!”, Lý Vô Ưu lẩm bẩm: “Kiếm Tông, vậy mà Kiếm Tông lại đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, thật khó mà tưởng tượng nổi. Đại ca, huynh sẽ đến tìm ta chứ… Ta vẫn luôn đợi huynh mang kiếm về đây!”
…
Kỉ nguyên Thần Long, Côn Luân Giới, một đại thế có vô số truyền kỳ và thần thoại.
Phương đại thế này sản sinh ra vô số tiền bối đại năng, lực lượng của bọn họ vang dội cổ kiếm, dù đã mấy ngàn năm trôi qua nhưng mảnh đất này vẫn tán dương bọn họ như những Thần Thoại.
Nơi này có Thánh Tử du hành thời gian, có thiên tài tìm đạo, có Thánh Nữ trổ hết tài năng khiến người đời ca ngợi, cũng có Yêu Nữ dụ dỗ chúng sinh điên đảo càn khôn, có ma đầu đáng sợ kiêu ngạo tung hoành bốn phương. Thiên kiêu và yêu nghiệt nhiều như sao trên trời, không tài đếm hết được. Có yêu ma thành Đế, có Thánh Nhân theo đuổi con đường thành tiên…
Đây là một đại thế rộng lớn tràn ngập nhiệt huyết và hào hùng, anh tài kiệt xuất trên đời không cầu trường sinh, chỉ theo đuổi mộng tưởng, có chết cũng không hối tiếc!
Ngày này, vào năm 3301 theo lịch Thần Long, Lâm Nhất hạ xuống Côn Luân. Năm nay, hắn 19 tuổi, sắp từ thiếu niên trở thành thanh niên.
“Nơi này là Côn Luân ư?”
Lâm Nhất lẩm bẩm, đánh giá khung cảnh ở đây, có vẻ như cũng chẳng khác Huyền Hoàng Giới là mấy. Nhưng trong chốn u minh, lại có thể cảm nhận được sự khác biệt to lớn giữa cả hai.
Sự chênh lệch ấy không phải đến từ nồng độ linh khí mà là có khác biệt về sự huyền diệu của đại đạo.
Chẳng qua lúc này, cảnh giới và tầm nhìn của Lâm Nhất còn thấp nên chưa thể nhìn thấu. Ngựa Huyết Long ghé vào trên vai hắn lại tò mò cực kỳ, con ngươi đảo lia lịa nhìn ngó xung quanh. Trước đó, lúc sắp rời đi suýt nữa thì quên con mèo ranh ma này, may mà nó tự đi theo.
“Đây là Côn Luân!”
Phong Giác đứng cạnh Lâm Nhất thong dong cười to nói. Sau khi rời khỏi con đường thông thiên, họ mất mấy ngày mới đến được Côn Luân.
Phong Giác không có sử dụng truyền tống trận của Thánh Minh và Kiếm Tông mà dẫn theo Lâm Nhất rong ruổi trên không. Quy tắc đất trời thay đổi, Lâm Nhất tạm thời không thể ngự không ở đây, chỉ có thể nhờ người chở đi.
Ba ngày sau, trong tầm mắt của Lâm Nhất xuất hiện một vùng biển, khiến hắn không khỏi hơi khó hiểu.
Thực ra, ở trên đường Lâm Nhất đã cảm thấy có gì sai sai, chỉ là vì lễ phép nên cũng không hỏi nhiều. Khoảng hai tiếng sau, một hòn đảo nhỏ lớn như một khối lục địa chợt xuất hiện trước mặt hai người.
Phong Giác bỗng dưng dừng lại trên không.
“Hừ hừ, Lâm Nhất, cái tên kia đang lừa ngươi đó. Trước mặt là biên giới Đông Hoang, cách Hoang Cổ Vực xa tít tắp. Tuy bản Đế chưa từng đến Kiếm Tông, nhưng nơi hắn ta muốn dẫn ngươi đi chắc chắn không phải Kiếm Tông”, trong không gian ý thức vang lên giọng nói của Đồ Thiên Đại Đế Tiểu Tử.