Chương 5: Mùi nhang rất thơm
Trong lòng nghiêm túc nghĩ gì đó mà miệng cứ nở nụ cười hớn hở. Làm người khác nhìn vào muốn rùng mình. Đúng 7h sáng anh vào bệnh viện, từ rãnh anh đã thấy Mộc Thanh đang đứng làm gì đó. Chưa kịp lại đó anh đã nghe tiếng xì xào.
Hộ tá 1: Nhìn cậu thanh niên kia kìa, ai đời lại mang nhang vô bệnh viện đốt chứ?!
Hộ tá 2: Đừng nhìn, cậu ta nhập viện chưa lâu. Chắc đang định phá bệnh viện đây mà…
Hộ tá n: Vậy cần gọi bảo vệ không đây? Hồi làm phiền người bệnh khác nữa…
…
Lần này, Thẩm Phong không lại dẹp đám xì xào mà trực tiếp tiến lại chỗ cậu. Tới gần, anh thấy trên tay cậu đang cầm 3 nén nhang thơm đang cháy dỡ, đeo một cái túi chéo qua hông đựng vài bó nhang thơm.
Anh bước tới hỏi: Mộc Thanh, cậu lại bày trò gì đây?!
Cậu nghe thấy anh kêu thì trả lời, không hề quay lại đầu lại. Mắt chằm chằm nhìn vào 3 cây nhang trước mặt: Thẩm Phong anh tới rồi, anh đứng cách tôi 1m nhé. Đừng lại gần đây. Tôi hiện đang tranh thủ thời gian đốt tí nhang. Nên nhờ anh bảo mọi người cách tôi ra tí.
Anh nhăn mặt nhìn cảnh trước mắt, dường như biết trước dù có khuyên cậu cũng không nghe. Nên đành làm theo lời cậu nói. Còn về phòng bệnh của mình cầm theo một hộp khẩu trang để phòng hờ. Nếu thấy ai cần thì nhanh tay đưa cho họ.
Một lát, anh nhận ra cậu không đơn thuần chỉ là đang đốt nhang. Cậu cứ đứng đó hễ 15p trôi qua cậu lại bắt đầu đi thêm 10m. Cứ 15p trôi qua lại đi thêm 10m, nếu đến một chỗ đông người qua lại, cậu sẽ nhún nhường đứng xát vào tường.
Dù thế nào cũng phải có 3 cây nhang đang cháy trên tay, mắt không rời khỏi nhang. Nếu thấy nhang gần hết, cậu lại nhanh tay đốt thêm 3 cây.
Buổi sáng, bệnh viện đặc biệt đông đúc. Nhưng không có ai dám than vãn gì về việc cậu làm cả. Bởi chưa cần cậu giải thích, các y tá đã nháo nhào nói hết rồi. Họ lúc đầu chỉ nghĩ cậu do có bệnh nên làm thế. Chừng nào chán rồi thì thôi, thế nhưng sau hơn 2 tiếng trôi qua. Cậu vẫn nghiêm túc cầm nhang trên tay, quanh bệnh viện.
Có nhiều người thấy hương nhang rất thơm, ngửi không bị nồng. Thoáng làm tâm trạng nhiều bệnh nhân thêm phần an tĩnh, yên tĩnh. Thế họ nào biết, hương nhang đốt không phải dành cho người sống ngửi.
Có người thấy khó chịu kèm theo bức xúc, muốn ngưng cậu lại. Thì một ông lão lọm khọm đi tới: Thằng nhóc này được, mới tới đã lễ độ như vậy rồi. Lâu rồi lão không hưởng nhang hoa cúc, rất thơm…rất thơm.
Cái người đang định ngăn cậu lại chợt rùng mình. Hắn thấy trong không khí hiện ra một ông cụ già đứng cạnh Mộc Thanh. Hắn chỉ tay vô không khí, miệng như bị đớ ra không nói đc gì, mặt mài xanh mét.
Mộc Thanh thấy thế thì nhỏ giọng lễ phép nói với ông cụ: Cụ ơi, cụ doạ người sống rồi kìa..
Ông cụ: Lão thấy hắn không có thiện cảm. Hù thôi, lão không hại ai đâu.
Cậu cười mỉm với ông lão. Tiếp tục đốt nhang mới. Ngồi trên ghế nhựa đằng xa, có một ông chú đang hút thuốc bị y tá nhắc nhở.
Ông chú nhìn về phía cậu, mỉa mai: Tôi hút thuốc thì không được, còn cậu ta đốt nhang trong đây thì được?!
Nơi ông chú ngồi là hành lang chuyển đến khoa nhi. Gần hết 3 cây nhang, cậu nhanh tay mở một bó nhang mới. Đốt lên, trong không khí thơm thoang thoảng mùi ngọt ngào, là mùi kẹo dâu.
Ông chú vẫn đang kí kèo với y tá thì chợt khựng lại bởi mùi hương ấy. Ông đưa mắt nhìn phía 3 cây nhang cậu cầm.
Ông chú thái độ thay đổi hẳn, muốn tiến lại gần cậu nói gì đó. Cậu thấy thế nhanh miệng ngăn lại.
Mộc Thanh: Chú đừng lại gần đây, cách cháu 1m. Rồi nói chuyện..
Ông chú đơ người ngưng lại, run giọng hỏi: Tại sao nhang lại có mùi này…mùi này là..?
Cậu giọng thư giãn nói: Đây là nhang cháu tự làm. Mùi kẹo, chính xác là kẹo dâu.
Ông chú mắt run run nhìn cậu: Cậu, bán.. bán cho tôi được không? Một chút thôi cũng được…bao nhiêu tôi cũng trả.
Cậu nhìn liếc nhìn dáng vẻ đó, dường như đoán ra được điều gì đó: Cháu có bán nhang ở phòng bệnh 101, chú có thể mua nó vào thứ 4 tuần sau. Với cả, tối thiểu mua một bó thôi, trẻ con ăn kẹo nhiều “không tốt”.
Câu nói tuy bình thường đến lạ nhưng lại làm ông chú không khỏi rùng mình. Tiếp ông chú vài câu xong, cậu thấy ông dụi vứt tàn thuốc vào thùng rác rồi rời đi.
Cậu làm việc chính mà miễn cưỡng có người mua hàng rồi. Thế này không biết nên vui hay buồn đây.
Mỗi khi đi qua một khoa bệnh cậu lại đổi hương nhang. Bệnh viện rộng lớn thế mà cậu từ từ đi hết bệnh viện. Nhang cậu làm là chất lượng 5 sao, tuy hơi ngắn hơn nhang bình thường, nhưng hương là không lẫn vào đâu hết.
Một bóng đứa trẻ mặc áo váy hoa, cột tóc hai chùm chạy lại. Em nó đi quanh cậu, hít lấy hít để thứ hương thơm cuốn hút đến lạ này. Cậu thấy biểu cảm của bé mà phì cười
Mộc Thanh: Hương rất thơm đúng không?
Bé hai chùm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, không kề có đôi mắt: Anh ơi, anh nói chuyện với em ạ? Anh thấy được em ạ?
Cậu nhìn bé mà nghĩ gì đó, đáp: Ừm, anh thấy em. Nên em có thể ngửi hương thoải mái đi, anh không sợ đâu.
Bé hai chùm nhìn cậu, miệng nở một nụ cười: Em cảm ơn anhhhh, hihi…
Từ 6h sáng cậu cứ thế đi đến 12h trưa thì cậu cuối cùng cũng đốt gần xong. Còn lại mỗi nơi quan trọng nhất là nhà xác thôi.
Thẩm Phong từ đầu đến cuối đều đi theo canh cậu. Thế cậu cầm nhang đến để chỗ này để đốt thì lông mày nhăn lại.
Cậu đứng trước nhà xác, anh Kì thấy cậu đến thì chào hỏi.
Anh Kì: Ồ, chú em lại đến chơi à.. hôm nay…
Anh Kì chưa nói hết câu thì thấy hiện trạng của cậu. Không biết nên khóc hay cười đây. Cậu cũng chào lại anh, từ xa Thẩm Phong đi tới. Anh Kì vừa hay đang cần người giải thích hộ cái tình huống lạ kì này. Chưa kịp hỏi thì bác sĩ Thẩm đã trả lời.
Thẩm Phong: Chuyện lại, hôm nay Mộc Mộc đốt nhang hết bệnh viện..
Anh Kì:…
Thẩm Phong: Chuyện này rất khó tin đúng không? Tôi giờ cũng bó tay với cậu ta rồi. Chỉ có thể đi theo canh chừng thôi.
Anh Kì: Cậu ta có phải bệnh trở nặng không? Sao tự nhiên ngang sương làm chuyện khó tin này cơ chứ?!
Anh thở dài, mắt nhìn về hướng cậu. Anh thực sự đang bị cậu kéo sâu vào thế giới đó rồi. Nơi có những thứ khoa học không chứng minh được đấy. Thực liệu có thực?
Cậu cứ đứng đó đốt nhang, đốt rất lâu. Sao hơn 1 tiếng đốt đến hết nhang trong túi cậu mới ngừng. Cậu còn không quên xá bốn phương tám hướng. Biểu cảm vô cùng thành tâm và có phần đến lạ nghiêm túc.
Xong xuôi hết rồi, cậu ngồi bịp xuống đất. Tay không ngừng xoa bóp chân, miệng than thở.
Mộc Thanh: Haizzz, cuối cùng cũng xong, á chân mất cảm giác luôn rồi.
Anh kì nghe thế thì chọc ghẹo cậu, mỉa mai vài câu: A Mộc Thanh trở lại rồi. Mộc Thanh nghiêm túc đây mất tiêu rồi nhỉ? Tôi còn tưởng cậu định đứng đây đốt nhang đến tối đấy.
Cậu nghe anh Kì chọc thì cũng vui vẻ đáp lại vài câu. Bỗng vết thương bị cào hôm bữa nhói lên. Cậu nhăn mặt, lom nhom đứng dậy lại chỗ anh Kì và anh Phong.
Mộc Thanh: Đốt xong rồi, tạm thời là như vậy. Anh Kì đây là số điện thoại em, nếu trong vòng 3 ngày tới có chuyện giờ lạ thì anh cứ gọi em. Thẩm Phong, anh cũng có số của tôi rồi ha. Có gì nhớ gọi.
Anh Kì: Sao cậu làm gì mà căn dặn ghê thế? Bộ định….
Thẩm Phong: Cậu đừng nói cậu lại định trốn ra ngoài nữa nha, tôi không cho phép..
Cậu dở khóc dở cười, nghĩ biết thế thì khỏi nói có phải hay không: Đúng rồi, tôi phải ra ngoài trong 3 ngày tới. Nên có chuyện gì lạ thì báo tôi nha.
Cậu quay người đi, định rời đi bây giờ luôn. Thì bị Thẩm Phong bắt lấy tay kéo lại.
Thẩm Phong: Mộc Thanh, ai cho cậu đi?
Mộc Thanh cúi đầu, mái tóc che đi khuôn mặt: Ha, anh Phong. Tôi chỉ là lên chùa nghe kinh chút thôi, 3 ngày nữa sẽ về mà. À.. việc này không cần báo gia đình tôi đâu. Đây là chuyện thường nhật rồi.
Cậu gỡ tay anh ra, trước khi đi còn dặn lại lần nữa: Nếu có.chuyện.gì.lạ nhớ gọi tôi!
Anh Kì nhìn vẻ rầu bi của Thẩm Phong mà châm chiếm.
Anh Kì: Vợ chú đi rồi kìa, chạy lại kéo về đi.
Thẩm Phong: Cút
____________________
Đốt nhang hết bệnh viện nghe tưởng đùa nhưng thực ra là chuyện không có thật:))
Đây sẽ là bước đệm cho tương lai, 3 ngày nữa khi cậu trở lại. Bệnh viện sẽ rất nhộn nhịp a. Nguyên nhân cậu tránh lên chùa 3 ngày sẽ được tiết lộ ở chương sau.