Chương 16
Tiêu Diễn không tin được vào lời nói kia, chuyện gì thế này, cô bé của anh…
“Thầy ơi, bình tĩnh đã, bạn ấy có thể chỉ lạc đâu đó thôi…” – Nhất Hàn lo lắng sắc mặt Tiêu Diễn tệ đi liền mau chóng cất lời.
“Sao có thể được, cậu ấy đã đi đâu? Hơn nữa bây giờ đang đổ mưa!” – Chu Trinh một bên nghe được chuyện này liền xen vào nói, vẻ mặt kinh hoàng chưa từng có.
“Tôi đi tìm em ấy.” – Tiêu Diễn lấy chiếc áo khoác vào, tâm trạng bây giờ anh thực không ổn, đã cố gắng bảo vệ San San như thế còn để cô mất tích, làm sao xứng đáng để bảo vệ cô nữa.
Bây giờ có khi San San đang ở nơi nào rất lạnh lẽo không chừng, có thể cô gái nhỏ đang rất tuyệt vọng…
Khi chuẩn bị đi, tiếng điện thoại vang lên, Tiêu Diễn nghe liền mở điện thoại ra, chính…chính là San San, anh vội vàng nhấn nghe.
“San San, em đang ở đâu?”
“Thầy ơi, em…em vừa rơi xuống vách núi, ở đây…không sâu lắm, em vừa vào trong hang tránh mưa rồi…thầy mau đến đi, em sợ tối…” – Trong giọng nói San San xen lẫn tia nức nở, vẫn cố gắng nói thành câu.
“Được, thầy đến ngay, em ngồi yên ngay chỗ đó, đừng đi đâu hết.” – Tiêu Diễn biết San San đang rất sợ liền nhanh chóng tắt máy rồi đi ra khỏi nhà trú.
“Thầy, để em đi theo với, lạc mất bạn ấy là lỗi của em.” – Nhất Hàn xung phong đi cùng, trên tay cầm theo chiếc ô.
“Em cũng đi cùng.” – Chu Trinh cũng muốn nhanh chóng tìm thấy bạn mình, nếu không thì cô không biết còn sống trước mặt mẹ San San không nữa.
“Mau lên.” – Tiêu Diễn không dừng lại mà nhanh chóng chạy đi.
Vì là giáo viên nên anh khá rõ về sơ đồ ngọn núi này để giáo dục học sinh trong các kì hoạt động, theo như San San nói thì vách núi chỉ có một nơi, đó là phía Đông.
Cơn mưa này dù rất lớn nhưng không thể cản được sự mong mỏi của anh mà vẫn tiếp tục bước đi, Tiêu Diễn tìm con đường đi xuống nơi vách núi ấy, tuy dòng sông không sâu nhưng rất khó để nhảy qua, phải mất một khoảng thời gian.
Tiêu Diễn nhanh chóng đến gần hang động, anh từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ đang co rút trong hang…
“San San.” – Tiêu Diễn chạy tới chỗ hang động và ôm chặt lấy San San.
Ôn San San có chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh lại vui mừng, thầy ấy đến rồi, thầy ấy lại một lần nữa cứu rỗi cô.
Ôn San San bị sự cô đơn lúc nãy tích tụ làm cô trở nên tiêu cực, bây giờ vòng tay ấm áp quen thuộc lại đến, cảm giác này khiến San San không nhịn được nữa mà khóc nức nở.
“Thầy…thầy đến rồi, em sợ…em sợ lắm…nơi này tối quá…lại lạnh nữa…”
San San từ từ nói ra hết nỗi sợ nãy giờ của mình trong dòng nước mắt bất lực không ngừng lại được làm anh cảm thấy rất đau lòng.
“San San, anh xin lỗi.”
Đã hứa bảo vệ bé con cẩn thận, vậy mà lại xảy ra chuyện này, lại làm người con bé ướt hết rồi, không cẩn thận lại khiến em ấy bị cảm thêm.
Tiêu Diễn gỡ chiếc áo mình đang mặc choàng vào cẩn thận cho cô, một tay ôm chặt mà bế cô lên.
Một lúc sau thì Nhất Hàn và Chu Trinh mới băng qua con sông, hai người họ làm sao có thể so bì được tốc độ nhanh như chớp của thầy Tiêu, liền ngậm ngùi đi theo sau một cách nhanh nhất có thể.
Khi hai người họ đến đã thấy San San đang ở trong vòng tay của thầy ấy mà được bế lên, trên mặt thiếu nữ vấn vương vài giọt nước mắt, thân hình to lớn lại gắt gao che chở cô gái nhỏ vào lòng, cảnh tượng khiến người khác đau lòng, giống như cặp đôi lâu ngày gặp lại…
Kì lạ, sao Chu Trinh lại có suy nghĩ như thế chứ, nhưng nếu ngắm kĩ thì cũng có vài điểm khá đáng nghi, sao hai người họ…có thể tự nhiên ôm nhau như thế? Còn hành động che chở kia nữa, nhìn thực không giống tác phong giữa giáo viên mà học sinh nên làm.
Chu Trinh chỉ dám suy nghĩ trong đầu, bây giờ sức khỏe và an nguy bạn cô đang đặt lên hàng đầu, Chu Trinh nhanh chóng đi đến che dù cho Ôn San San, nhanh chóng bảo anh đưa cô về nhà trú.
Nhất Hàn chỉ đứng một bên nhìn anh, trong mắt ánh lên cảm xúc kì lạ.
Tiêu Diễn cẩn thận bế cô lên đi về nhà trú.
Ở nhà trú, giáo viên chủ nhiệm và rất nhiều học sinh đã nghe chuyện này, họ định cử người đi tìm em Ôn và hỗ trợ thầy giáo nhưng từ xa, Tiêu Diễn đã trở về.
Nhận thấy cô gái nằm im ru trên người Tiêu Diễn, giáo viên chủ nhiệm và một vài người khác chủ động xung phong đưa San San vào phòng, sơ cứu và tắm rửa nhưng anh không đồng ý.
“Để tôi tự làm, các cô phải tìm cho tôi xem, ai đã đẩy em ấy xuống vực, càng nhanh càng tốt.”
Tiêu Diễn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả đám học sinh, khiến vài người run sợ.
Trong đám đông, Nhan Nhan thập phần lo sợ, sao cậu ta có thể quay về được?
Tiêu Diễn đưa San San đang ngủ thiếp vì mệt vào phòng trọ nhỏ của nơi này, sau đó cẩn thận đưa cô vào trong bồn tắm, chậm rãi gỡ từng lớp vải trên người San San xuống đến không còn gì, lúc này anh mới thực sự kinh hô vì lúc nãy không để giáo viên nữ tắm giúp San San.
Thân thể bé con…thực sự rất đẹp.
…
Tác giả có vài lời muốn nói:
Tác giả: Tiêu Diễn, anh là đồ vô lại, lợi dụng thiếu nữ đang ngủ mà lột đồ người ta ra hết, nam hán quân tử gì đó…anh định vứt bỏ luôn sao?
Tiêu Diễn: Tôi hiện tại là người yêu của cô ấy, tương lai cũng là chồng cô ấy, tại sao phải lo lắng chứ?
Hơn nữa người viết cảnh này là bà đó chứ ai.
Tác giả:…
Tự làm tự chịu.