Chương 12
Mọi người được thoát khỏi thế giới hiện thực bận rộn, vội vã mà quên mất bản thân còn rất nhiều điều chưa trải nghiệm, đến bây giờ đã có cơ hội làm điều đó, cứ như bước vào trong thế giới không nỗi buồn vậy, ai cũng hiện lên nét mặt hạnh phúc dù mệt lả do làm việc.
Ôn San San cũng giúp Chu Trinh thái rau củ rồi soạn ra dĩa và dụng cụ ăn, Thi An và Tiểu Vi thì bắt đầu làm cà ri dưới sự hướng dẫn của thầy.
Hôm nay nhóm của họ làm món cà ri và cá nướng, Nhất Hàn đứng bên cạnh phụ giúp thầy nướng cá, quả thực nướng cá chẳng dễ dàng, vừa nướng một chút mà mặt Nhất Hàn đã lấm lem.
Cuối cùng cũng…xong!
Ôn San San chủ động giúp các bạn múc cà ri và cơm, sau đó đưa cho Chu Trinh bày ra bàn ăn, các bạn cũng chuẩn bị nước uống, nào là nước ngọt, bia rượu và nước suối.
Những con cá được nướng xong cũng được bày ra đẹp mắt, chiếc bàn rất rộng, đủ cho cả sáu người ngồi đối diện nhau.
San San nhìn Chu Trinh ngồi ở góc bên phải liền đi đến ngồi kế bên, bên cạnh San San là chiếc ghế trống, Tiêu Diễn như có như không mà tự nhiên ngồi vào, tay vẫn linh hoạt mà chuẩn bị thức ăn.
Nhất Hàn ngồi đối diện thầy Tiêu, hai cô bạn kia thì ngồi bên cạnh. Năm người bạn học sinh trò chuyện huyên náo rất vui, Tiêu Diễn là thầy giáo nên chỉ đứng bên ngoài chăm chú nghe, cũng không có hứng thú tham gia trò chuyện cùng những em học sinh này.
Chợt Chu Trinh trong lúc trò chuyện nghĩ ra một trò chơi rất thú vị, đó là Truth and Dare, phải nói sự thật hoặc mạo hiểm, nếu không phải uống 3 ly rượu, ai cũng háo hức mà đồng ý, San San nghĩ chắc cũng đơn giản thôi nên cũng gật đầu tham gia cuộc chơi, Tiêu Diễn cũng bị kéo theo do bị Chu Trinh và các bạn năn nỉ quá nhiều.
Người đầu tiên mở đầu trò chơi chính là Nhất Hàn.
“Nhất Hàn, cậu chọn sự thật hay mạo hiểm?”
Nhất Hàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn sự thật. Anh được bóc câu hỏi rồi phải đọc lớn câu hỏi ấy.
“Lần cuối bạn rung động là khi nào?”
Nhất Hàn chợt đứng hình, sao lại ngay lúc này vậy?
“Bạn học Nhất Hàn, trả lời hay uống rượu?” – Tiểu Vi chờ đợi câu trả lời đến sốt ruột, liền đập bàn một cái.
“Là…hôm nay.” – Nhất Hàn nói xong cả hội liền oà lên, bây giờ anh không biết phải chui vào đâu để sống nữa.
“Thật sao? Vậy chắc chắn tên này có bạn gái rồi.” – Chu Trinh nói xong liền bóc người tiếp theo.
“Thầy Tiêu Diễn.”
Cả hội bàn liền trố mắt hồi hộp, thầy ấy sẽ chọn gì đây?
“Mạo hiểm đi.” – Tiêu Diễn thoải mái nói, anh nghĩ mạo hiểm chắc là cũng không khó lắm liền chọn nó, cùng lắm chắc chỉ là quét dọn hay gì đó.
Sau khi bóc câu hỏi và chuẩn bị đọc, Tiêu Diễn chợt im bặt.
Cả nhóm nhìn thầy chăm chăm mà không nói gì liền vây đến nhìn xem.
Trong tờ giấy ghi là: “Hãy hôn môi người ở bên cạnh bạn trong vòng 5 giây…?”
Bọn họ liền nhìn sang người bên cạnh thầy Tiêu Diễn xong liền há hốc mồm, là…Ôn San San.
Trời ơi, cái gì thế này, họ đang chôn chính họ vào đường chết sao? Sao lại để thầy ấy bóc trúng chứ?
“Hay…hay là thầy uống rượu phạt đi ạ, không cần phải làm…đâu ạ.” – Cả nhóm rớt mồ hôi hột, nếu không đưa biện pháp gì tốt nhất, e rằng…thầy ấy sẽ ghim tụi mình mất.
Ôn San San đứng một bên lẳng lặng nhìn thầy, cô không muốn thầy ấy phải uống rượu, cũng không đành lòng để thầy ấy vào thế khó…
Nếu thầy ấy uống rượu, chẳng phải cô lại mắc nợ sao.
Cuối cùng thì Tiêu Diễn quyết định chọn uống rượu, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ mọi nguy hiểm đang có nguy cơ rình rập.
…
Khi ăn uống no say thì sắc trời đã tối, đã đến lúc lên xe và đến khu resort.
Hai đoàn xe đi đến khu resort rộng rãi, vừa bước vào liền thấy khu resort này thân thiện với thiên nhiên, trồng rất nhiều cây cối tươi đẹp, mang đến không khí hài hoà tươi mới.
Vì lớp có tổng cộng tận bốn mươi em học sinh, hai mươi nam và hai mươi nữ nên được chia thành tám phòng nam nữ riêng biệt, mỗi phòng năm người, San San ở cùng với Chu Trinh, Tiểu Vi và Thi An và một người bạn là Nhan Nhan, Nhan Nhan cũng là một cô gái bình thường với tính cách hoà đồng dễ gần nên cũng dễ làm quen với nhóm bạn của cô.
Tất cả giáo viên được sắp xếp ở các phòng đơn một người.
San San cùng các bạn sau một ngày dài thì tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ say, chỉ một mình San San còn thức, cô đang chờ các bạn ngủ để qua tìm thầy.
Nhận thấy các bạn đã say giấc, Ôn San San liền nhẹ nhàng chậm rãi mở cửa và ra khỏi phòng.
“Để xem lúc nãy thầy ấy nói ở đâu ta…Đây rồi, là phòng 419.”
San San bẽn lẽn mở cửa, nhìn thấy bên trong đèn sáng rực nhưng chẳng thấy ai, cô nghĩ chắc thầy đang tắm rồi, liền đi vào bên trong.
Kiến trúc nơi đây không được gọi là rộng rãi nhưng cũng rất tiện nghi, dễ dàng đi lại, San San đi một chút thì đến giường của thầy ấy, chiếc giường này không rộng lắm, nhưng cũng đủ cho cô và thầy ấy cùng nhau nằm, San San nghĩ thôi đã thấy nóng cả mặt, từ lúc nào mà mình đã có ý định biến thái kia chứ, thật đúng là…không chuẩn mực mà!