Chương 42: Bản di chúc thật!
“Em gọi cảnh sát đi, đến lúc chúng ta lật tẩy bọn họ rồi!”
Mặc dù Phương Tú Âm không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn làm theo những gì mà Trần Hạo Phong sai bảo. Còn Trần Hạo Phong thì không ngờ bọn họ lại dám ra tay với Trần Hạo Phong, anh vẫn đinh ninh nghĩ rằng Lâm Mỹ Hạnh sẽ nhận nhịn đến lúc ông ta qua đời rồi mới chiếm đoạt tài sản…
Lúc Trần Hạo Huân qua đời chỉ có mỗi trợ lý, Phương Tú Âm, Trần Hạo Huân có mặt ở đó nên chỉ có ba người bọn họ biết chuyện này. Nào ngờ đâu mấy tiếng sau tin tức này đã đến tai cánh nhà báo, Trần Hạo Dương trở thành người đại diện cho cuộc hộ báo để trở lời tất cả các câu hỏi của phóng viên.
Mới đầu Trần Hạo Dương còn tỏ ra thương tiếc vì cái chết bất ngờ của cha mình, nhưng sau đó có một phóng viên cố tình đứng lên hỏi sang chủ đề khác…
“Thưa ngài, theo tôi biết thì Trần gia có hai người con trai là ngài và ngài Trần Hạo Phong, vậy cho tôi hỏi sau này tài sản của Trần gia sẽ được chia cho ai?”
Trần Hạo Dương gật đầu hài lòng khi nghe được câu hỏi này, dường như cậu ta cố tình sắp xếp phóng viên hỏi câu đó để công khai với cánh nhà báo luôn…
“Lúc cha tôi còn sống, tôi chính là đứa con trai được ông ấy yêu quý nhất, nhưng tôi không dám đảm bảo ông ấy sẽ giao lại toàn bộ tài sản cho tôi, nhưng tôi vừa nhận được tin ông ấy đã lập di chúc để đề phòng có trường hợp xấu xảy ra, hiện tại tôi đã gặp được luật sư mà ông ấy lập di chúc trước lúc qua đời, bây giờ tôi sẽ mời người đó lên để công khai với quý vị…”
Luật sư di chuyển đến bàn phỏng vấn, ông liền đọc lớn di chúc lên cho toàn bộ những người đang chứng kiến biết về việc ai sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo của Trần gia…
“Tôi xin thay mặt ngài Trần đọc di chúc, bản di chúc này đã được ngài ấy viết cách đây một năm, có mộc đỏ xác thực, toàn bộ tài sản của Trần gia từ tập đoàn đến các bất động sản khắp mọi nơi sẽ để lại cho con trai thứ hai là Trần Hạo Dương, sau này Trần Hạo Dương sẽ thay tôi chăm sóc cho người anh trai tàn tật của mình thật tốt!”
Sau khi di chúc được công khai, rất nhiều phóng viên đã vội vội vàng vàng ghi chép rồi chụp ảnh lại, Trần Hạo Phong cũng quay sang nhìn mẹ mình với ánh mắt tự hào.
Thật ra bọn họ không định xử lý Trần Hạo Huân ngay, nhưng Trần Hạo Phong vô tình biết được Trần Hạo Huân đã để lại toàn bộ tài sản cho mình nên cậu ta cố tình đẩy nhanh quá trình hạ sát ông, đề phòng trường hợp ông đổi ý. Cuối cùng toàn bộ Trần gia cũng thuộc về cậu ta!
“Đó là bản di chúc giả, thứ tôi đang cần trên tay mới chính là di chúc thật!”
Vương Trạch Vinh cầm theo một tệp hồ sơ bước vào khiến phóng viên đưa máy ảnh lên chụp liên tiếp, cậu nhanh chóng bước lên bục, sau đó mở di chúc trước mặt mọi người, bên trên có chữ kí tay của Trần Hạo Huân chứ không phải dấu mộc đỏ…
“Đây là chữ kí tay của ngài Trần, tôi đã được ngài ấy giao cho bản di chúc này cách đây một năm trước, tôi cũng có một clip ngắn ghi lại khoảnh khắc ấy, mời quý vị nhìn lên màn hình…”
Trong đoạn clip đó có sự xuất hiện của ba người, là Trần Hạo Huân, Vương Trạch Vinh và luật sư, Trần Hạo Huân là người lên tiếng trước…
“Hôm hay có hai cậu để đây, ta sẽ lập di chúc trao lại toàn bộ tài sản cho con trai của ta, luật sư giữ một bản có mộc đỏ, còn Vương Trạch Vinh giữ một bản có chữ ký tay, cả hai bản đều có hiệu lực pháp lý…!”
Luật sư nhanh chóng gật đầu liền mang bản di chúc rời đi, mọi người cứ tưởng video sẽ dừng lại ở đây, nhưng đột nhiên Trần Hạo Huân lại lên tiếng tiếp…
“Cậu có nhận ra điều gì không?”
Vương Trạch Vinh cầm bản di chúc trong tay, cậu để ts trên bàn có một dấu mộc đỏ và một cây bút máy khá cũ, nhưng hình như có điều gì đó hơi sai sai…
“Theo cháu nhớ thì dấu mộc đỏ của Trần gia sẽ có nét móc ở cuối, nhưng mộc đỏ này hoàn toàn không có…”
Trần Hạo Huân mỉm cười liền gật đầu, ông tiếp tục lên tiếng…
“Đây không phải mộc đỏ của Trần gia, vậy nên bản di chúc mà luật sư cầm không hề có tác dụng pháp lý, duy chỉ có bản di chúc chả cậu mới có hiệu lực…”
Vương Trạch Vinh không hiểu tại sao Trần Hạo Huân lại làm như vậy, cậu nhanh chóng lên tiếng hỏi…
“Tại sao ngài lại làm vậy? Chẳng lẽ nội dung của hai bản ghi chúc đó khác nhau sao?”
Trần Hạo Huân không hề do dự liền gật đầu, ông đan hai tay vào nhau, sau đó nhìn chằm chằm về phía Vương Trạch Vinh…
“Hình như ta già rồi, vậy nên ta luôn có dự cảm không lành về những chuyện sắp xảy ra, ta có một nỗi lo lắng duy nhất chính là Trần Hạo Phong, nếu ta chết rồi thì không ai có thể bảo vệ được thằng bé! Vậy nên ta giao lại bản di chúc này cho cháu, hãy công khai nó vào ngày ta qua đời!”
Đoạn clip dừng lại ở đó, Vương Trạch Vinh cũng nhanh chóng đọc lớn nội dung của bản di chúc…
“Tôi xin thay mặt ngài Trần đọc di chúc, bản di chúc này đã được ngài ấy viết cách đây một năm, có chữ ký tay của ngài Trần, toàn bộ tài sản của Trần gia từ tập đoàn đến các bất động sản khắp mọi nơi sẽ để lại cho con trai thứ đầu tiên là Trần Hạo Phong!”
Vương Trạch Vinh lập tức đặt bản di chúc đến trước mặt phóng viên, cậu cũng lấy bản di chúc từ tay luật sư rồi đặt hai bản nằm bên cạnh nhau. Lúc này bọn họ hoàn toàn có thể nhận thấy đâu là thật đâu là giả.
Lúc này cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, Trần Hạo Phong hoàn toàn khoẻ mạnh đứng trước mặt mọi người, phía sau anh còn có vô số cảnh sát với lệnh bắt giữ trên tay, anh dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Trần Hạo Dương, sau đó nói lớn…
“Đến lúc trả giả cho toàn bộ tội ác mà các người gây ra rồi!”