Chương 196 Nếu đi đường cũng chỉ tốn chừng nửa giờ.
Lệ Bạc Thâm nắm tay Tiểu Tinh Tinh, nhìn người phụ nữ vẻ mặt lạnh nhạt cách đó không xa thì châm chọc mở miệng: “Cho dù là người xa lạ, Giang tiểu thư cũng không cần tránh né tôi đến vậy. Tôi vốn muốn đưa Tinh Tinh đi nhà trẻ, từ nhà trẻ đến Lệ thị cũng đi ngang qua sở nghiên cứu của cô, cho nên mới đề nghị tiện đường chở cô đi, không biết Giang tiểu thư đang để ý cái gì?”
Ngụ ý là nói hành động lần này của Giang Nguyễn Nguyễn là tự mình đa tình.
Tiểu Tinh Tinh cũng muốn ở thêm với dì đẹp một lát, nghe thế thì đôi mắt to lập tức nhìn Giang Nguyễn Nguyễn lom lom: “Dì. . . . . .”
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi mềm lòng.
Hơn nữa lời nói của Lệ Bạc Thâm cũng làm cô không thể phản bác.
Bọn họ chỉ không có quan hệ gì mà thôi, cô lại từ chối những chuyện không ảnh hưởng toàn cục này thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi quá.
Nghĩ vậy, rốt cuộc Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đáp ứng mà nói với thím Lý: “Thím đi về trước đi, tôi dẫn tụi nhỏ qua đó.”
thím Lý đáp ứng rồi giao hai đứa nhỏ cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Hai đứa nhỏ vẫn ôm thành kiến với Lệ Bạc Thâm, vừa biết phải lên xe của hắn thì có chút chần chờ.
Tiểu Tinh Tinh đã buông tay của cha ra, lại đây cầm lấy váy dì đẹp, rõ ràng là muốn ngồi gần Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh và nói với hai đứa nhỏ: “Lên đi.”
Nghe thấy lời của mẹ, hai đứa nhỏ mới chậm rãi leo lên xe.
Giang Nguyễn Nguyễn thì ôm Tiểu Tinh Tinh theo sau, ngồi ở phía sau với bọn nhỏ.
Lệ Bạc Thâm đóng cửa xe lại cho họ rồi lên vị trí kế bên tài xế.
Xe chậm rãi đề máy và chạy về hướng nhà trẻ.
Trong xe rất yên tĩnh, Giang Nguyễn Nguyễn vốn không có gì để nói với Lệ Bạc Thâm, bọn nhỏ cũng im lặng một cách khó hiểu.
Dọc đường đi không khí đều rất nặng nề.
Nhìn thấy xe dần dần đi xa, trong lùm cây ở cửa bệnh viện có ánh đèn của máy ảnh lóe lên không ngừng.
Khi đến nhà trẻ đã gần chín giờ.
Giang Nguyễn Nguyễn xuống xe đưa ba đứa nhỏ đến cổng trường.
Bởi vì đã đến trễ quá nên cổng trường đã đóng lại.
Giang Nguyễn Nguyễn gọi điện thoại cho cô Lý để nói rõ tình hình, rất nhanh cô Lý đã đi ra đón ba đứa nhỏ vào.
Nhìn thấy bóng dáng bọn nhỏ biến mất trong tầm mắt, Giang Nguyễn Nguyễn do dự quay người lại.
Trong lúc đó, xe của Lệ Bạc Thâm vẫn im lặng đậu đó chờ cô qua.
Dựa theo cách nói vừa rồi, Lệ Bạc Thâm sẽ tiện đường chở cô đến sở nghiên cứu gần đây.
Nhưng không có bọn nhỏ ở đây, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không biết phải ở chung một không gian nhỏ hẹp với người đàn ông này như thế nào.
Nhà trẻ cách sở nghiên cứu cũng rất gần, lúc trước cô chọn nhà trẻ này cũng có một phần nguyên nhân là vì gần sở nghiên cứu, cô đưa đón con cũng dễ dàng hơn.
Nếu đi đường cũng chỉ tốn chừng nửa giờ.
Ngay khi cô do dự có nên đi bộ qua đó không thì cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt hơi không kiên nhẫn của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cô.
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt.
“Không phải vội vã đến sở nghiên cứu sao? Còn không lên xe?” Lệ Bạc Thâm đoán được vậy suy nghĩ của cô nên cảm thấy không vui lắm, giọng điệu cũng không được tốt.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi mím môi, một lát sau mới nặn ra nụ cười lễ phép mà tiến lên phía trước và nói: “Nơi này cách sở nghiên cứu rất gần, tự tôi đi tới đó là được rồi.”
Lệ Bạc Thâm đè nén sự không vui trong lòng mà lạnh lùng đáp lại: “Nếu để Tinh Tinh biết tôi cho cô đi bộ qua đó thì trở về sẽ cáu kỉnh với tôi.”
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ run.
Chỉ cần hai người bọn họ không nói thì làm sao Tiểu Tinh Tinh biết được?
Nhưng có vẻ cô không lên xe thì hắn sẽ không rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát rồi vẫn ngồi xuống vị trí phía sau.