Chương 192 Mẹ còn đang ngủ sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn húp cháo xong thì Lệ Bạc Thâm không nói một lời mà đi qua điều chỉnh giường bệnh giúp cô, sau đó cầm chén cháo đi ra ngoài rồi quay trở về.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Giang Nguyễn Nguyễn ngủ cả ngày nên không ngủ được nữa, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không muốn trao đổi với Lệ Bạc Thâm.
Bên kia, Lệ Bạc Thâm bận rộn cả ngày nên quả thật hơi mệt, sau khi ngồi xuống thì khép mắt lại lim dim ngủ.
Tiếng hít thở đều đều vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở mắt ra nhìn thoáng qua chỗ của Lệ Bạc Thâm.
Áo khoác của hắn đang khoác lên chăn của cô, hắn thì chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, hai tay ôm ngực, nhìn có vẻ ngủ không ngon lắm.
Giang Nguyễn Nguyễn do dự một lát rồi thận trọng đứng dậy, cầm lấy cái áo khoác đi đến bên cạnh Lệ Bạc Thâm rồi rón rén khoát lên trước người hắn.
Khi đứng dậy, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông thì trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn rất phức tạp. . .
Vẫn là gương mặt y như sáu năm trước, nhưng trái tim cô không còn si mê gương mặt này như xưa nữa.
Chủ nhân gương mặt này xem cô như thế nào thì cô cũng không muốn biết, hiện tại cô chỉ hy vọng có thể sống thật tốt với hai đứa con của mình thôi.
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thư thái mà nhếch miệng lên, đi tới tắt đèn trong phòng bệnh rồi xoay người trở về giường.
Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu tung bay, thật lâu không thể ngủ.
Lệ Bạc Thâm ngủ không sâu nên khi trên giường vừa truyền đến động tĩnh thì hắn đã thức dậy, nghe tiếng bước chân của cô đang đi về hướng mình thì vẫn không mở mắt ra.
Chỉ chốc lát sau, bước chân của người phụ nữ dừng lại trước mặt hắn, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Hô hấp của Lệ Bạc Thâm hỗn loạn trong chớp mắt, nhưng khi nhận thấy tầm mắt của cô dừng trên mặt mình thì ma xui quỷ khiến thế nào lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Mãi đến khi nghe thấy trên giường bệnh lại truyền đến động tĩnh thì hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nằm trên giường bệnh với ánh mắt thâm trầm.
Hai người cả đêm đều không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn bị tiếng cửa phòng bệnh đánh thức.
“Bọn nhỏ lo lắng cho Giang tiểu thư nên sáng sớm đã làm ồn muốn đến xem.” Giọng nói của thím Lý có vẻ rất bất đắc dĩ.
Sau đó là tiếng nói lo lắng của Triều Triều: “Mẹ thế nào rồi ạ? Mẹ còn đang ngủ sao?”
Lệ Bạc Thâm khàn khàn lên tiếng: “Ừ, đợi lát nữa rồi vào.”
Buổi tối hắn không ngủ bao lâu, buổi sáng bọn nhỏ vừa đến thì hắn lập tức thức dậy, nhìn thấy người trên giường bệnh còn đang ngủ say liền đứng dậy cản bọn nhỏ ở bên ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông hơi tiều tụy, Triều Triều cau mày lại rồi ngoan ngoãn đáp ứng.
Mộ Mộ đứng một bên sốt ruột bám vào khe cửa, thò đầu vào muốn xem tình hình của mẹ, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy nên cậu lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiểu Tinh Tinh bị thím Lý nắm tay, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, rất lo lắng cho dì đẹp.
Nhưng nghe cha nói dì còn đang ngủ nên cô bé im lặng đứng bên ngoài, không phát ra âm thanh.
Trong nhất thời, trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
Giang Nguyễn Nguyễn biết bọn nhỏ lo lắng cho mình nên trong lòng rất ấm áp, cô đứng dậy muốn đi mở cửa cho bọn nhỏ.
Vừa ngồi dậy, cô đã đụng phải tầm mắt của người đàn ông cách cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt.
Khi cô do dự nên phản ứng như thế nào thì người đàn ông đã dời tầm mắt đi rồi nhìn vào bọn nhỏ trước người, trầm giọng mà nói: “Có thể đi vào.”
Nói xong, hắn xoay người mở cửa phòng bệnh ra.
Bọn nhỏ nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đã ngồi nhổm dậy bên trong thì đôi mắt hơi sáng lên rồi đều chạy vào.