Chương 190 Chai nước thuốc bên cạnh cũng là mới đổi.
Giang Nguyễn Nguyễn ngủ thẳng một mạch.
Đến khi xe đậu lại ngoài cổng bệnh viện thì cô vẫn không thức dậy.
Lệ Bạc Thâm hơi chần chờ, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh thức cô nên bảo tài xế mở cửa rồi cởi áo khoác trên người ra thận trọng khoác lên cho cô, sau đó ôm cô xuống xe.
Bọn họ tới khá trễ nên trong bệnh viện chỉ có khoa cấp cứu còn có người.
Lệ Bạc Thâm bốc số rồi ôm cô đi thẳng vào phòng.
Sau khi vào cửa, Giang Nguyễn Nguyễn mới từ từ thức dậy, ngơ ra vài giây mới phản ứng lại, bây giờ mình đang bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực, bác sĩ đang ở ngồi đối diện.
Ý thức được điểm này, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đỏ lên, nhưng cũng nhờ phát sốt mới không có vẻ rõ ràng.
“Thả tôi xuống!” Cô lúng túng đẩy người đàn ông một cái.
Lệ Bạc Thâm đang tập trung nghe kết quả kiểm tra của bác sĩ thì nghe thấy tiếng nói của cô, mới ý thức được cô đã tỉnh, hắn nhìn thoáng qua nhưng không buông tay.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy tiếng nói của bác sĩ, không muốn làm quá khó coi trước mặt người ngoài nên chỉ có thể im lặng, lặng lẽ rụt người vào cái áo khoác trên người, muốn che khuất mặt mình.
Vòng tay của người đàn ông thật ấm áp, chỉ chốc lát sau Giang Nguyễn Nguyễn lại hơi buồn ngủ.
Cô chỉ mơ hồ nghe thấy trong tiếng nói của bác sĩ thường xen lẫn hai câu hỏi của người đàn ông, cô lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, tôi biết rất rõ những điều bác sĩ bảo chú ý, căn bản không cần hỏi cẩn thận như vậy.
Lúc cô tỉnh lại là bị hắn đánh thức.
“Phải truyền nước, tối nay cô không trở về được đâu.”
Nói xong, Lệ Bạc Thâm cúi người đặt cô lên giường bệnh.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn mơ mơ màng màng, cô gật gật đầu miễn cưỡng chờ y tá ghim kim cho mình xong thì lại ngủ mất.
Lệ Bạc Thâm ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt nhỏ như bàn tay trước mắt với sắc mặt nặng nề.
Sáu năm không gặp, cô còn gầy hơn trong trí nhớ của hắn rất nhiều, lần này sinh bệnh càng có vẻ suy yếu hơn.
Vừa rồi hắn bế cô đi một mạch mà vẫn không thấy mệt, ngược lại cảm thấy người trong ngực như không có sức nặng, nhẹ muốn chết.
Cũng không biết mấy năm nay rốt cuộc cô chăm sóc bản thân như thế nào.
Huống chi còn dẫn theo hai đứa con trai. . . . . .
Đêm khuya, cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng thức dậy từ giấc ngủ mơ, cô lập tức mở mắt ra, còn có chút mơ hồ, những chuyện xảy ra trước đó giống như giấc mơ.
Nếu không phải là mơ thì tại sao người rõ ràng sắp kết hôn với người phụ nữ khác lại tốt với mình như vậy?
Ngay khi cô mơ hồ thì nghe thấy trong phòng có một tiếng hít thở đều đều.
Giang Nguyễn Nguyễn mờ mịt nhìn thoáng qua bên kia, chỉ thấy hắn dựa vào một cái ghế, thân hình cao lớn như muốn che khuất cái ghế dựa, lấy tư thế có vẻ hơi khó chịu mà ngủ say.
Chai nước thuốc bên cạnh cũng là mới đổi.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại và nhận ra cảnh trước mắt không phải là mộng.
Xem ra vì chăm sóc cô, Lệ Bạc Thâm cũng rất mệt mỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời nói không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Cô ngước mắt liếc nhìn thời gian đã là mười hai giờ khuya.
Không ngờ cô đã ngủ lâu như vậy.
Không biết bọn nhỏ trong nhà đã ngủ chưa.
Cô muốn gửi tin nhắn cho thím Lý để xác nhận, cô lấy điện thoại ra rồi lại nghĩ đến thời gian hiện giờ, nếu bà đã ngủ thì nhất định sẽ bị cô đánh thức.
Giang Nguyễn Nguyễn ngẫm nghĩ một lúc rồi cất điện thoại đi.
So với lúc ở nhà thì đầu cô đã không còn nặng nữa.
Giang Nguyễn Nguyễn giơ tay lên sờ sờ trán, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống không ít.