Chương 187 Hình như cô hơi bị cảm rồi.
Khi họ trở lại biệt thự thì thím Lý đã làm xong cơm chiều từ lâu.
Thấy bọn họ vào cửa, bà lộ ra vẻ mặt lo lắng rồi tiến lên quan tâm hỏi: “Tiểu thư, sao hôm nay lại về trễ như thế?”
Giang Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng cười cười: “Không có gì, tôi làm việc hơi trễ, bọn nhỏ giao cho bà chiếu cố, tôi hơi mệt nên đi lên ngủ trước.”
thím Lý thấy sắc mặt cô tiều tụy nên vội vàng đáp ứng.
Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò hai đứa nhỏ vài câu rồi một mình trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, thím Lý chuẩn bị xong điểm tâm mà thật lâu vẫn không thấy Giang Nguyễn Nguyễn đi xuống.
Mà hai đứa nhỏ lại tự đi xuống từ trên lầu, còn tự động xử lý vệ sinh cá nhân.
“Tụi con ăn trước đi, thím đi lên xem thử.” thím Lý nghĩ đến bộ dáng tiều tụy hôm qua của Giang Nguyễn Nguyễn thì hơi bất an.
Nghe vậy, hai đứa nhỏ lập tức ngăn cản: “Không cần, mỗi lần mẹ giải phẫu xong sẽ mệt chết được, để mẹ ngủ thêm một lát đi bà, đến trưa nếu còn chưa dậy thì bà đi gọi mẹ sau.”
Nghe hai đứa nhỏ nói vậy, thím Lý do dự một lát rồi đáp ứng.
thím Lý cho hai đứa nhỏ ăn điểm tâm xong rồi đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ.
Khi trở về đã không còn sớm, nhưng trong phòng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không có chút động tĩnh nào.
thím Lý không dám đi quấy rầy cô nên chỉ hâm nóng một chén cháo trắng để chờ cô thức dậy thì ăn.
Khi Giang Nguyễn Nguyễn thức dậy, liếc nhìn thời gian thì lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
Đã đến tận mười một giờ trưa! Hai đứa nhỏ đến trường muộn rồi!
Cô đang chuẩn bị vén chăn xuống giường thì đột nhiên nhớ tới mình đã thuê bảo mẫu, bọn nhỏ cũng đã ở nhà trẻ.
Sau khi thả lỏng tinh thần thì Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy mệt mỏi một cách khó hiểu.
Cô nằm trên giường một lát thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Giang tiểu thư, cô thức dậy chưa?” thím Lý đợi ở bên ngoài tới bây giờ, nhìn thấy đã đến trưa nên vội vàng đi lên hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn mở miệng đáp lại: “Dậy rồi, lát nữa tôi đi xuống.”
Nói xong, cô mới phát giác giọng nói của mình hơi khàn khàn.
Hình như cô hơi bị cảm rồi.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng không để ý mà đứng lên rửa mặt qua loa một hồi, sau đó xuống lầu ăn cái gì đó, khi đi đường thì cảm giác mệt mỏi trên người càng rõ ràng hơn.
“Tiểu thư, sao mặt của cô đỏ như vậy?” thím Lý bưng chén cháo đã hâm nóng sẵn đến cho cô, khi thấy sắc mặt cô thì lập tức hoảng sợ.
Giang Nguyễn Nguyễn trì trệ mà nhíu mày lại: “Có lẽ là hơi sốt, làm phiền bà tìm thuốc hạ sốt đến giúp tôi.”
thím Lý vội vàng đi đến chỗ thùng y tế để tìm thuốc hạ sốt cho cô.
Giang Nguyễn Nguyễn uống thuốc, tuy không có khẩu vị gì nhưng vẫn miễn cưỡng ăn được một chút, sau đó cô lên lầu nghỉ ngơi.
Cô cũng không nghĩ tới mình chỉ làm một cuộc giải phẫu mà lại mệt đến bệnh, từ khi nào mà sức khỏe của mình suy yếu thành như vậy. . . . . .
Có lẽ do phát sốt nên suy nghĩ của cô cũng rất xao lãng.
Sau một hồi miên man suy nghĩ, Giang Nguyễn Nguyễn mơ mơ màng màng ngủ mất.
Buổi tối, thím Lý thấy cô không đi xuống lầu thì biết cô còn chưa khỏe lại nên lập tức đi đến trường đón hai đứa nhỏ.
Vừa đến nhà trẻ liền thấy Tiểu Tinh Tinh dán chặt hai đứa nhỏ nhà mình, khi nhìn thấy bà đến thì đáy mắt cô bé hiện ra chút thất vọng.
Hai đứa nhỏ biết em gái muốn gặp mẹ, sợ cô bé lại không chịu trở về giống như hôm qua nên chủ động hỏi một câu: “Bà nội Lý, mẹ đâu rồi ạ?”
thím Lý đang lo lắng cho Giang Nguyễn Nguyễn một mình nằm ở nhà, nghe thế thì trên mặt không khỏi lộ ra nét u sầu: “Giang tiểu thư hơi khó chịu trong người nên ở nhà nghỉ ngơi, chúng ta về sớm một chút đi!”
Nghe thế, trên mặt hai đứa nhỏ đều lộ ra vẻ lo lắng.
Bọn họ nghĩ mẹ vẫn giống như thường ngày, nghỉ ngơi một chút thì khỏe lại, không ngờ lần này lại mệt đến bị bệnh!