Chương 185 Lệ Bạc Thâm không khỏi đau đầu.
Bất tri bất giác thời gian giải phẫu đã kéo dài đến hơn bảy giờ.
Cùng lúc đó trong vườn trẻ, những bạn nhỏ đều đã đi về gần hết, chỉ còn lại có ba đứa nhỏ.
Mặc dù Tiểu Tinh Tinh bị đón về, nhưng Triều Triều Mộ Mộ vẫn chơi chung với cô bé như ngày thường trong vườn trẻ.
Nhìn thấy cũng không ai tới đón em gái, hai đứa nhỏ liền dẫn Tiểu Tinh Tinh đi đắp lâu đài trên đống cát, chơi rất vui vẻ.
Khi Lệ Bạc Thâm đến liền thấy ba đứa nhỏ ngồi xổm trên đống cát, trong sân nhà trẻ nho nhỏ tràn đầy tiếng cười của bọn họ.
“Tinh Tinh.” Chờ ba đứa nhỏ cười xong, Lệ Bạc Thâm mới tiến lên gọi con gái một tiếng.
Tiểu Tinh Tinh nhìn hai anh trai, nửa ngày sau vẫn không muốn đứng dậy.
Lệ Bạc Thâm cau mày mà nhìn Triều Triều và Mộ Mộ: “Mẹ tụi con đâu?”
Tuy hai đứa nhỏ kia không thích hắn, nhưng vẫn rất lễ phép đứng lên.
Triều Triều mím môi, nghiêng đầu nhìn đống cát mà họ vừa đắp, không muốn để ý tới hắn.
Mộ Mộ thì khờ dại trả lời: “Hôm nay mẹ phải làm một giải phẫu, chắc là có chút phiền phức nên còn chưa tới.”
Mới nói xong thì cậu bé quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Triều Triều lại nhanh chóng sửa miệng: “À, nhưng chắc rất nhanh mẹ sẽ đến thôi, tạm biệt chú! Tạm biệt em gái!”
Lệ Bạc Thâm gật đầu, vươn tay muốn dắt Tiểu Tinh Tinh rời đi.
Bàn tay vươn ra đã chụp hụt.
Tiểu Tinh Tinh cúi đầu lui lại vài bước, lui đến phía sau Triều Triều và Mộ Mộ rồi lắc đầu với cha.
Hai đứa nhỏ ý thức được em gái không muốn đi nên quay lại nhỏ giọng khuyên cô bé.
Khuyên nửa ngày mà Tiểu Tinh Tinh vẫn lắc đầu, thậm chí vươn tay bắt được túi sách của họ: “Ở lại với mấy anh!”
Bởi vì Lệ Bạc Thâm dẫn cô bé rời khỏi nhà Giang Nguyễn Nguyễn nên mấy ngày nay rất lạnh nhạt với hắn, có gì không ưng ý sẽ không ngừng khóc, Lệ Bạc Thâm cũng không dám ép cô nên chỉ có thể thuận theo mà gật gật đầu: “Chú chờ với mấy con một lát.”
Có hắn ở đây, ba đứa nhỏ cũng không thả lỏng giống như vừa rồi mà ngồi thành hàng trên cái ghế dài, ai cũng không nói lời nào.
Đợi gần một giờ, mắt thấy trời đã tối rồi mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Giang Nguyễn Nguyễn đâu cả.
Mặt Lệ Bạc Thâm hơi sầm xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Liên tục gọi mấy cú mà đầu bên kia vẫn không ai bắt máy.
Xem ra cô đang trong phòng giải phẫu chưa đi ra.
Liếc nhìn thời gian, Lệ Bạc Thâm lại nhìn về phía ba đứa nhỏ: “Các con có đói bụng không? Chú dẫn bọn con đi ăn cái gì đó.”
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh hơi sáng lên, mong đợi nhìn về phía hai người anh bên cạnh.
Triều Triều dùng bàn tay nhỏ siết quai cặp, xị mặt lắc lắc đầu: “Tụi con chờ mẹ, chú dẫn em gái về trước đi.”
Nghe anh trai nói vậy, tuy Mộ Mộ hơi đói bụng nhưng vẫn cố nén mà gật đầu phụ họa: “Nhất định em gái đã rất đói bụng, chú mau dẫn em về đi!”
Tia sáng trong mắt Tiểu Tinh Tinh hơi tối xuống, cứng đầu lắc đầu với cha: “Không đói bụng!”
Các anh không đi thì cô bé cũng không đi, cô phải ở bên các anh!
Lệ Bạc Thâm không khỏi đau đầu.
Lại thử khuyên bọn nhỏ vài câu, ba đứa nhỏ đứa nào cũng rất bướng bỉnh.
Lệ Bạc Thâm đành kêu Lộ Khiêm chờ ở bên ngoài đi mua một ít thức ăn rồi đưa vào.
“Cảm ơn chú, tụi con không đói bụng.” Triều Triều vẫn từ chối.
Mộ Mộ tội nghiệp vuốt cái bụng nhỏ, trái lương tâm mà phụ họa anh mình.
Lệ Bạc Thâm có thể đoán được đại khái là vì chuyện lần trước làm cho bọn nhỏ sinh ra thành kiến với mình, hắn rất bất đắc dĩ.
“Những thứ này là cố ý mua cho các con, các con không ăn thì chú chỉ có thể vứt đi.” Nói xong, Lệ Bạc Thâm làm bộ muốn ném mấy thứ này vào thùng rác.
Hai đứa nhỏ chần chờ một lúc lâu, do không muốn lãng phí thức ăn nên cuối cùng vẫn nhận lấy.