Chương 184 "Có nắm chắc không
“Không có vấn đề gì, ngày mai tôi có thể dành ra một chút thời gian để đến bệnh viện xem tình trạng của bệnh nhân.” Giang Nguyễn Nguyễn suy nghĩ về lịch làm việc mấy ngày nay của mình nên đề nghị.
Mặc Lâm Thâm tỉnh táo lại liền vội vàng gật đầu đáp ứng: “Được, đến lúc đó làm phiền cô, về sau có gì cần thì có thể mở miệng nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Nguyễn Nguyễn cười cười: “Ở nước ngoài anh cũng giúp tôi không ít việc, hơn nữa cứu chữa người bệnh là thiên chức của bác sĩ, anh cảm thấy tôi làm được thì tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Hai người thương lượng vài câu rồi định ra thời gian Giang Nguyễn Nguyễn đến xem bệnh nhân.
Giữa trưa ngày hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn đã làm xong công việc trong sở nghiên cứu nên trực tiếp hẹn Mặc Lâm Thâm gặp mặt ở cửa bệnh viện.
“Tôi đã nói trước với người nhà, hôm nay trừ tôi thì không có ai chăm người bệnh cả, cô không cần cảm thấy áp lực.” Sau khi gặp mặt, Mặc Lâm Thâm dẫn cô đến phòng bệnh.
Trên giường bệnh, tóc của cụ già đã bị cạo sạch, còn trong trạng thái hôn mê.
Bởi vì là bệnh đột ngột nên nhìn sắc mặt cụ không tái nhợt gì, giống như một cụ già đi vào giấc ngủ bình thường.
“Cô chính là… JA?” Trong phòng bệnh, mấy chuyên gia phụ trách bệnh tình của cụ già đã canh trong phòng.
Trước khi Mặc Lâm Thâm tới đã giới thiệu thân phận của Giang Nguyễn Nguyễn với bọn họ, họ cũng đã nghe danh của JA từ lâu. Nhìn thấy người phụ nữ trẻ sau lưng Mặc Lâm Thâm, mấy vị bác sĩ thâm niên này đều hơi hoài nghi ánh mắt của mình.
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu rồi nhìn về phía người bệnh trên giường: “Thật xin lỗi, bây giờ không phải là lúc trò chuyện, xin các vị giới thiệu bệnh tình của người bệnh cho tôi, mặt khác tôi còn cần thực hiện mấy đợt kiểm tra.”
Thấy dáng vẻ chuyên nghiệp của cô, các chuyên gia nhìn về phía Mặc Lâm Thâm để chứng thực.
Mặc Lâm Thâm khẽ gật đầu.
Được Mặc Lâm Thâm chứng thực, các chuyên gia lập tức phối hợp công việc của Giang Nguyễn Nguyễn, để cô xem báo cáo các mục kiểm tra của cụ rồi phối hợp làm mấy đợt kiểm tra khác.
Bận rộn cả một buổi chiều, Giang Nguyễn Nguyễn mới hiểu rõ được bệnh tình của cụ, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.
Không thể không nói dù là cô thì bệnh tình của cụ cũng khá khó giải quyết.
“Có nắm chắc không?” Mặc Lâm Thâm quan tâm hỏi một câu.
Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn hơi nặng nề: “Tôi cần một chút thời gian, sức khỏe của cụ còn có thể kéo thêm hai ngày, trong hai ngày này tôi cần mở hội nghiên cứu và thảo luận.”
Mặc Lâm Thâm rất tin tưởng cô nên lập tức đáp ứng.
Trong hai ngày này, Giang Nguyễn Nguyễn gần như luôn ở trong bệnh viện. . .
Sau hai ngày nghiên cứu với vài chuyên gia khoa não thâm niên trong nước, cô lại định ra một phương án giải phẫu với xác suất thành công chỉ đến bốn mươi phần trăm.
Ngày giải phẫu, Giang Nguyễn Nguyễn sớm đã đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, sau đó lập tức chạy tới bệnh viện xác nhận lại quy trình giải phẫu với mấy chuyên gia khác, tiếp theo liền bắt đầu chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Giải phẫu bắt đầu vào một giờ chiều, nếu thuận lợi thì chỉ kéo dài tối đa năm sáu giờ, vừa vặn cô còn kịp đi đón bọn nhỏ.
Nghĩ như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không nhắn thím Lý đi đón con mình.
Một giờ chiều, cuộc giải phẫu chính thức bắt đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn và vài vị chuyên gia tiến hành giải phẫu trong phòng thủ thuật đâu vào đấy.
Vì bốn mươi phần trăm xác suất thành công, bọn họ gần như đã dùng hết toàn lực.
Nhưng tuổi của cụ thật sự quá lớn nên trong quá trình giải phẫu xuất hiện biến chứng ngoài ý muốn.
Mấy chuyên gia lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên nhất thời cũng không khỏi chân tay luống cuống.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng hơi bối rối, nhưng cô lại lập tức ổn định tinh thần để tiếp tục giải phẫu.