Chương 183 Mặc Lâm Thâm áy náy mở miệng.
Cánh cửa biệt thự từ từ đóng lại, bóng dáng của Tiểu Tinh Tinh cũng biến mất trong tầm mắt của Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn hít một hơi thật sâu ép mình không được khóc, trong lòng tràn đầy lưu luyến đối với cô bé kia.
Trong khoảng thời gian này cô bé thích bọn họ thấy rõ, hơn nữa sau khi đi theo bên cạnh họ thì bệnh tình cũng khôi phục rất nhanh.
Nếu có thể, Giang Nguyễn Nguyễn cũng muốn luôn chăm sóc đến khi cô bé hoàn toàn khỏi hẳn, muốn nghe cô bé nói rành rẽ một câu.
Nhưng không có cơ hội này…
Triều Triều và Mộ Mộ đi theo phía sau hai người xuống lầu, nhìn ra mẹ muốn tiễn em gái đi, tuy không nỡ nhưng tụi nhỏ cũng không nói gì.
Bọn nhỏ thấy mẹ khó chịu như vậy thì đi qua sà vào lòng mẹ, một trái một phải ôm lấy cô: “Mẹ đừng buồn, tụi con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ!”
Giang Nguyễn Nguyễn cảm nhận được sự mềm mại trong lòng thì mới từ từ ấm áp lại.
…
Cho dù luyến tiếc Tiểu Tinh Tinh, nhưng làm việc cường độ cao nhanh chóng làm Giang Nguyễn Nguyễn không còn thời gian nghĩ đến chuyện riêng nữa, mỗi ngày đều tập trung vào nghiên cứu.
Hôm nay Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đi ra khỏi khu thí nghiệm sát giờ nhà trẻ tan học.
Trên đường đến nhà trẻ đón bọn nhỏ, Mặc Lâm Thâm lại gọi điện thoại đến.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe máy: “Đàn anh, có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Mặc Lâm Thâm đầu bên kia có vẻ hơi trầm thấp: “Có thời gian rảnh không? Muốn mời cô giúp một chuyện.”
Giang Nguyễn Nguyễn nghe ra sự khác thường của anh ta nên không chút do dự đáp ứng: “Chuyện gì vậy?”
Mặc Lâm Thâm nói: “Cần gặp mặt để nói chuyện, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cô.”
Giang Nguyễn Nguyễn đáp ứng, sau khi cúp điện thoại thì tăng nhanh tốc độ xe đến nhà trẻ đón hai đứa nhỏ, sau khi đưa họ về nhà thì giao cho bạn thân chiếu cố, tiếp theo cô chạy tới nhà ăn mà Mặc Lâm Thâm gởi định vị tới.
Lúc cô đi qua thì Mặc Lâm Thâm đã đến, sắc mặt hơi nặng nề.
“Thật xin lỗi, tôi hẹn cô ra hơi đột ngột.” Thấy cô ngồi xuống, Mặc Lâm Thâm áy náy mở miệng.
Giang Nguyễn Nguyễn không để ý mà cười cười: “Không có gì, dù sao tối hôm nay tôi cũng không có chuyện gì, anh nói xem có gì cần tôi giúp một tay?”
Hai người nói xong thì nhân viên quán đã bưng đồ ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Lần này tôi trở về vốn không tính ở lại lâu, nhưng hôm qua một trưởng bối trong nhà đột phát bệnh về não, trong nhà lại chỉ có tôi tương đối am hiểu lĩnh vực y học nên đã nán lại.” Mặc Lâm Thâm nói: “Tôi nhìn báo cáo chẩn đoán bệnh của ông ấy thì thấy cần tiến hành giải phẫu não, nhưng vị trưởng bối kia của tôi tuổi khá lớn, cho nên nguy hiểm khi giải phẫu rất cao, xác suất thành công dự đoán chỉ có hai mươi phần trăm.”
Bởi vì cùng làm trong ngành y học nên Mặc Lâm Thâm chỉ nói mấy câu thôi đã khái quát được tình hình của bệnh nhân.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng biết đại khái anh ta tìm mình là muốn nhờ làm gì.
“Chúng ta từng hợp tác ở nước ngoài không ít lần, trong những bác sĩ tôi quen biết trước mắt thì không ai vượt qua cô ở phương diện này, cho nên tôi muốn làm phiền cô…” Nói đến đây, Mặc Lâm Thâm hơi do dự.
Dù sao giải phẫu não có tính mạo hiểm cao, áp lực của bác sĩ phụ trách giải phẫu rất lớn.
Giang Nguyễn Nguyễn không có nghĩa vụ phải mạo hiểm như vậy.
Giang Nguyễn Nguyễn biết anh ta lo mình sợ chịu trách nhiệm, không đợi anh ta nói thêm gì nữa thì cô đã trực tiếp mở miệng: “Người bệnh đang ở đâu? Tôi nghĩ có cơ hội thì tôi nên đích thân đi xem tình trạng của người đó, anh cũng nói tôi tương đối am hiểu phương diện này, có lẽ tôi sẽ nghiên cứu ra phương án khác.”
Mặc Lâm Thâm còn đang do dự nên nói thế nào, nghe thế thì đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Cô nói vậy là chấp nhận rồi sao?