Chương 182 Tiểu Tinh Tinh vẫn hơi hoài nghi.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lệ Bạc Thâm mới lạnh lùng phá vỡ yên lặng: “Như cô mong muốn.”
Giang Nguyễn Nguyễn
江阮阮
Giang Nguyễn Nguyễn
gật đầu rồi đi lên lầu kêu Tiểu Tinh Tinh xuống.
Ba đứa nhỏ đang xụ mặt đứng trong phòng ngủ của Triều Triều và Mộ Mộ, không khí trong phòng ngủ thật nặng nề.
Triều Triều và Mộ Mộ thưởng thức mô hình người máy trong tay, Tiểu Tinh Tinh thì chôn mặt vào bụng búp bê mà ngơ ra.
Nghe thấy tiếng cửa mở, ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng nhìn lại.
Nhìn vào tầm mắt của bọn nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình như nhũn ra, nhưng nhớ đến người dưới lầu thì vẫn cố cứng rắn mà lạnh nhạt nói: “Tinh Tinh, cha con tới đón con kìa.”
Nghe vậy, ba đứa nhỏ đều sửng sốt.
Tiểu Tinh Tinh lại mờ mịt mở to mắt, ôm con búp bê trong lòng mà không nhúc nhích.
Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt, cứng rắn lặp lại một lần: “Cha đang ở dưới lầu chờ con, mau đi xuống đi con.”
Nói xong, cô trầm mặc chờ ở cửa.
“Dì…” Giọng nói của Tiểu Tinh Tinh nghe thật nhút nhát, tràn đầy lưu luyến.
Giang Nguyễn Nguyễn buộc mình bỏ qua vẻ mặt của cô bé, cũng không mở miệng nói gì, sợ mình vừa mở miệng lại nói ra mấy câu giữ lại.
Qua một lúc lâu, bóng dáng của cô bé mới xuất hiện ở cửa.
Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được sờ sờ đầu rồi nắm tay cô bé xuống lầu.
Lệ Bạc Thâm đã đứng dậy từ trên ghế salon, một tay đút vào túi quần đứng giữa phòng khách cứ như chỉ cần Tiểu Tinh Tinh vừa đi xuống thì hắn sẽ lập tức dẫn cô bé rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Giang Nguyễn Nguyễn nắm tay Tiểu Tinh Tinh đi xuống lầu, mềm giọng mà nói: “Đi thôi.”
Nói xong, cô đã buông tay cô bé ra.
Tiểu Tinh Tinh nhìn cha rồi lại nhìn dì đẹp bên cạnh, trong mắt tràn đầy không muốn, cô bé đi về phía trước hai bước rồi lại đột nhiên quay ngược về ôm lấy chân Giang Nguyễn Nguyễn, không muốn buông tay.
Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình nhũn ra, vươn tay định sờ đầu cô bé trấn an, nhưng vừa giơ lên giữa không trung lại buộc mình đặt lên tay của cô bé rồi dùng một lực không nặng không nhẹ đẩy ra: “Ngoan ngoãn trở về với cha đi, thời gian này dì bề bộn nhiều việc, con biết mà.”
Tiểu Tinh Tinh như đã nhận ra cái gì nên bàn tay nhỏ bé lại nắm lấy làn váy của cô, dùng sức lắc đầu: “Không muốn! Không muốn về nhà!”
Nghe được lời nói của cô bé, Lệ Bạc Thâm cau mày, đáy mắt hiện đầy kinh ngạc và mấy phần chua xót.
Con bé ỷ lại mẹ như vậy, nhưng người phụ nữ này không tính chăm sóc con bé nữa…
Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, hy vọng hắn nói cái gì đó.
Nhưng Lệ Bạc Thâm chỉ mặt không đổi sắc mà đứng, ánh mắt nặng nề dừng lại trên người họ, không tính nói giúp câu nào.
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn thu tầm mắt lại rồi ngồi xổm xuống nhìn cô bé.
Trong mắt Tiểu Tinh Tinh đầy lệ, tủi thân bĩu môi, không nỡ mà nhìn cô: “Con muốn dì!”
Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt xuống, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thấy cô bé rơi nước mắt nên cố trấn an: “Tinh Tinh ngoan, dì biết con thích dì, dì cũng thích con, nhưng thời gian này dì thật sự bề bộn nhiều việc, cũng mệt chết đi được, nếu con muốn giúp dì thì ngoan ngoãn trở về với cha đi được không?”
“Muốn dì…” Tiểu Tinh Tinh chấp nhất mà cắn môi.
Nếu cô bé trở về với cha thì không biết còn có thể gặp dì không…
Nhìn vào đôi mắt cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn ý thức được cô đang suy nghĩ gì nên cũng nói không nên lời. . .
Cô trầm mặc vài giây rồi mới nặn ra nụ cười, dịu dàng nói: “Dì vẫn luôn ở đây mà, nếu con nhớ dì thì có thể lại đây chơi bất cứ lúc nào.”
Tiểu Tinh Tinh vẫn hơi hoài nghi.
Bên kia, Lệ Bạc Thâm đã xem đủ Giang Nguyễn Nguyễn dùng mọi chiêu để đưa Tiểu Tinh Tinh đi nên lạnh giọng thúc giục: “Lệ Tinh Tình, đừng quên nơi này không phải nhà của con.”
Tiểu Tinh Tinh chậm rãi rũ mắt xuống rồi xoay người đi tới bên cạnh cha.