Chương 180 Bữa ăn này chẳng vui sướng gì lắm.
Cùng lúc đó, khi Giang Nguyễn Nguyễn ăn điểm tâm thì theo thói quen vừa chăm sóc ba đứa nhỏ vừa xem tin tức.
“Về chuyện liên hôn giữa Lệ thị và Phó thị, hôn ước của hai nhà đã kéo dài đến hơn sáu năm, gần đây rốt cục cũng có tin tức chính xác rằng ít ngày nữa hai nhà sẽ cử hành nghi thức kết hôn chính thức.” Một giọng nam truyền vào tai bọn họ.
Giang Nguyễn Nguyễn đang gắp rau cho bọn nhỏ đột nhiên khựng lại, trầm mặc vài giây rồi như không có chuyện gì mà tiếp tục động tác vừa rồi.
Triều Triều và Mộ Mộ lập tức hết hứng ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sầm xuống.
Lúc ở nước ngoài, bọn họ tò mò rốt cuộc cha là người như thế nào, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Sau khi về nước, nhìn thấy cha đã có con thì hai đứa nhỏ rất bất mãn, còn chán ghét hắn bỏ rơi mẹ.
Nhưng tiếp xúc trong khoảng thời gian này làm bọn họ phát hiện cha cũng không cặn bã như họ tưởng tượng, ngược lại rất quan tâm mẹ.
Hơn nữa tuy cha không biết họ là con mình nhưng cũng rất kiên nhẫn, còn tặng quà cho họ nữa.
Bọn họ vốn đã từ từ chấp nhận hắn.
Nhưng vừa nghe thấy tin tức này thì cảm giác của họ lại trở về lúc biết hắn có con gái.
Cha quá hư, vừa thân cận với họ lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác, còn không bằng không đến tìm bọn họ!
Tiểu Tinh Tinh cũng nghe thấy tin tức này, ánh sáng trong mắt dần dần tối sầm xuống.
Cô bé không thích dì xấu xa kia, cô bé muốn dì đẹp làm mẹ mình.
Trước đó lúc cô bé ở nhà, rõ ràng cha đã hứa sẽ không để dì xấu xa kia làm mẹ cô, hiện tại lại…
Chẳng lẽ cha không thương cô bé sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Tinh Tinh rất mất mát.
Giang Nguyễn Nguyễn nhận thấy sự khác thường của cô bé nên nhíu mày lại: “Sao vậy con?”
Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, trong đôi mắt to tràn đầy khổ sở: “Không vui.”
Mấy ngày nay trải qua sự cố gắng của Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ, Tiểu Tinh Tinh đã biết nói một vài câu đơn giản, cũng có thể biểu đạt được tâm tình của mình.
Nghe thế, Giang Nguyễn Nguyễn hơi khó hiểu: “Vì sao lại không vui, có thể nói cho dì không?”
Tiểu Tinh Tinh cúi đầu, rầu rĩ không vui mà chơi ngón tay của mình.
Cô bé muốn dì đẹp làm mẹ mình, nhưng dì đẹp lại không thích cha.
Cha quá hư, còn muốn kết hôn với dì xấu xa kia!
Trong lúc nhất thời, ba đứa nhỏ đều xị mặt làm Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
Bữa ăn này chẳng vui sướng gì lắm.
Sau khi ăn xong điểm tâm, ba đứa nhóc cũng không ngồi trên thảm chơi lego như thường ngày, ngược lại không hẹn mà cùng đứng dậy đi lên lầu.
Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ có thể đoán được là vì tin tức kia, nhưng vì sao bọn nhỏ lại buồn như vậy thì cô cũng không nghĩ ra được.
Hơn nữa hiện tại tâm tình cô cũng rất rối loạn nên không có tâm tư đi đoán suy nghĩ của tụi nhỏ.
Sáu năm, rốt cục Lệ Bạc Thâm cũng kết hôn với Phó Vi Trữ như ước nguyện…
Khi cô ngơ ra thì chuông biệt thự đột nhiên vang lên.
Giang Nguyễn Nguyễn dẹp bỏ suy nghĩ rồi đi ra mở cửa.
Nhìn thấy người ngoài cửa, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức ngạc nhiên, vài giây sau mới tỉnh táo lại: “Sao anh lại tới đây?”
Nhân vật chính được đề cập trong tin tức vừa rồi chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, kiểu tóc vốn nên được chăm sóc tỉ mỉ cũng hơi hỗn độn, hắn cau mày đứng ở cửa nhà cô.
Lần trước sau khi khắc khẩu, mặc dù cô biết Lệ Bạc Thâm sẽ thường xuyên đến, nhưng người đàn ông này rất biết điều mà chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi cãi nhau.
Hơn nữa bị tin tức vừa rồi ảnh hưởng làm Giang Nguyễn Nguyễn không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn.