Chương 177 Nói cho dì nghe nào
Ba người bàn bạc một hồi rồi hẹn vợ chồng Tống Viện buổi tối gặp mặt ở Vọng Giang Lâu.
Khi Tống Viện và Lệ Chính Đình đến thì gia đình Phó Vi Trữ đã ngồi trong phòng riêng, Phó Vi Trữ cúi thấp đầu trông có vẻ suy sụp, người ngồi bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt khó coi.
Thấy bọn họ tiến vào, Phó Vi Trữ chỉ ngước lên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chú dì, mọi người đã tới.”
Nói xong, nụ cười trên mặt cô ta lại dần dần biến mất như bị tủi thân gì rất lớn.
Tống Viện lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Vi Ninh làm sao vậy? Có phải ai ức hiếp con không? Nói cho dì nghe nào?”
Vừa dứt lời, bên kia đã truyền đến tiếng nói của Trịnh Lâm: “Còn không phải do những lời đồn bên ngoài nói Vi Ninh thấy người sang bắt quàng làm họ như trò hề sao, mấy ngày nay ngày nào nó cũng ở nhà lấy nước mắt rửa mặt.”
Phó Vi Trữ vội vàng mở miệng phủ nhận: “Không phải, con biết Bạc Thâm không có ý đó, con cũng chỉ nghe những lời nói bên ngoài một chút mà thôi, không có để trong lòng. . . . . .”
Nói xong, đôi mắt cô ta lại đỏ lên.
Trịnh Lâm bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn cô ta một cái: “Mấy năm nay con đã ở bên cạnh Bạc Thâm đủ lâu, mọi người biết tâm tư của con, nhưng người ngoài không biết, Bạc Thâm cậu ta…”
Nói đến đây mà, Trịnh Lâm thấp giọng nói với con gái mình: “Nếu Bạc Thâm có tình cảm với con thì sao lại để con chịu tủi nhục lớn như vậy? Cậu ta nhìn được nhưng người làm mẹ này nhìn không được, con nghe mẹ nói, rời xa Bạc Thâm đi.”
Lời nói của hai người vang lên rõ ràng bên tai vợ chồng Tống Viện.
Tống Viện nhíu mày lại: “Rốt cuộc sao lại thế này? Là bởi vì những lời đồn bên ngoài à? Dì lập tức cho người xử lý!”
Nghe vậy, Trịnh Lâm cười khổ ngẩng đầu: “Cái này xử lý như thế nào? Hiện giờ người nào ở Hải Thành cũng nói hôn sự giữa Vi Ninh và Bạc Thâm được đồn đãi nhiều năm đều là do Vi Ninh cứ bám víu lấy, còn nói nhiều năm qua Phó gia đều dựa vào Lệ gia mới đứng vững, hiện giờ Bạc Thâm có người mới, hôn ước của hai nhà lại chậm chạp không có tin tức, nói là chúng ta làm trễ nãi Bạc Thâm. . . . . .”
“Nói gì vậy!” Sắc mặt Tống Viện hơi trầm xuống.
Trịnh Lâm nhếch môi lên: “Bọn họ nói cũng đúng, mấy năm nay vốn là Vi Ninh đơn phương coi trọng Bạc Thâm mà thôi, hôn ước giữa hai nhà là sao thì chúng ta đều hiểu trong lòng. Hiện giờ Bạc Thâm đã cho Phó gia chúng tôi đủ nhiều, nếu cậu ấy không có tình cảm với Vi Ninh thì chúng tôi cũng không nên chậm trễ cậu ta nữa.”
Nói xong, bà ta lại đau lòng nhìn con gái mình: “Nhưng mà Vi Ninh. . . . . . Tôi khuyên nó mấy ngày rồi mà nó vẫn không chịu từ bỏ, người làm mẹ này càng không nỡ để nó bị người ta nói như thế, đau dài không bằng đau ngắn, hôm nay tôi làm chủ thay nó, giải trừ hôn ước giữa hai nhà đi!”
Phó Vi Trữ cúi đầu, thân thể run lên nhè nhẹ.
Cho dù không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khổ sở đó.
Tống Viện không nghĩ tới bọn họ lại đột nhiên đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước nên sắc mặt lập tức thay đổi: “Không có đạo lý này! Hôn ước giữa Vi Ninh và Bạc Thâm đã có nhiều năm, sao nói hủy bỏ liền hủy bỏ được?”
“Chỉ khi nào hai nhà chúng ta hủy bỏ hôn ước thì lời đồn bên ngoài mới chấm dứt.” Trịnh Lâm chua xót nói: “Hai người đừng lo lắng, tôi sẽ mau chóng giúp Vi Ninh bước tiếp, đi tìm hạnh phúc tiếp theo.”
Tống Viện trầm mặc vài giây rồi lạnh lùng mở miệng: “Còn có cách khác để giải quyết!”
Không đợi Trịnh Lâm mở miệng, Tống Viện đã xách túi đứng dậy: “Tôi chỉ nhận đứa con dâu là Vi Ninh, các người yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này!”
Nói xong, bà ta không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.