Chương 176 Cô ta có gì tốt chứ!"
Trong khoảng thời gian này, Lệ Bạc Thâm cũng có chút bận rộn, nhưng hắn vẫn ngày ngày xuất hiện ở trước cửa nhà Giang Nguyễn Nguyễn.
Chứng kiến cảnh tượng lần trước Giang Nguyễn Nguyễn hẹn riêng với Mặc Lâm Thâm, cũng như những lời chất vấn của Giang Nguyễn Nguyễn thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu.
Bởi vì lần trước cãi nhau, Giang Nguyễn Nguyễn thậm chí còn yêu cầu hắn mang Tiểu Tinh Tinh về, dạo này hắn có tới đây mấy lần nhưng số lần hắn xuất hiện trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn rất ít, chỉ từ xa nhìn bốn người họ thân thiết với nhau.
Nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh càng ngày càng hoạt bát hơn, Lệ Bạc Thâm cũng chỉ cho rằng con bé đơn thuần ưa thích Giang Nguyễn Nguyễn mà thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô bé đã có thể nói chuyện.
Ở bên kia, Phó Vi Trữ cố tình lựa đúng giờ tan sở để xuất hiện ở tầng dưới tập đoàn nhà họ Lệ.
“Xin lỗi cô Phó, Thiếu gia vừa đi về rồi.” Lộ Khiêm vừa vặn tan làm đi ra, nhìn thấy cô ta ấn nút thang máy lên văn phòng tổng giám đốc, liền nhắc nhở.
Nghe vậy, Sắc mặt Phó Vi Trữ sắc mặt hơi ngưng tụ: “Anh ấy đi đâu rồi?”
Lộ Khiêm cười một cách công nghiệp: “Lịch trình của Thiếu gia làm sao tôi biết được? Nếu tiểu thư muốn biết, tiểu thư có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi.”
Nói xong, anh ta cung kính cúi chào rồi quay người rời đi.
Cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại, Phó Vi Trữ cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn đầy tức giận.
Mặc dù lần trước Lệ Bạc Thâm ở trước mặt mọi người làm cô mất hết mặt mũi, thậm chí còn biến cô ta trở thành trò cười của giới thượng lưu, nhưng chỉ vì điều này cũng không thể khiến cô ta bỏ cuộc được.
Mấy ngày nay, cô ta đã mặt dày liên lạc với Lệ Bạc Thâm, hy vọng có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.
Chỉ khi Lệ Bạc Thâm hồi tâm chuyển ý chấp nhận hôn sự giữa hai nhà, những tin đồn ở bên ngoài mới tan biến.
Trừ lần đó ra, dù cô ta có làm gì thì tất cả cũng vô ích!
Nhưng Phó Vi Trữ càng cảm thấy lạnh lòng hơn khi càng lúc cô ta càng phải mặt nóng mông lạnh* nhiều lần! ( *phớt lờ đi)
Trong bữa tiệc đại thọ làm ra những chuyện như vậy, Lệ Bạc Thâm không những không làm gì để xoa dịu nhà họ Phó mà còn cố tình tập trung tâm tư vào con tiện nhân đó!
Cô ta không cần gọi điện cũng biết rõ Lệ Bạc Thâm lại đi tìm con tiện nhân đó!
Nghĩ đến đây, Phó Vi Trữ ấn nút mở thang máy, giẫm lên giày cao gót sải bước đi.
Khi trở lại nhà họ Phó, Phó Hồng Tín và Trịnh Lâm đang ngồi trong phòng khách.
Thấy cô ta đi vào, bọn họ chưa kịp hỏi xem có gặp Lệ Bạc Thâm không thì nhìn thấy sắc mặt con gái liền hiểu ra mọi chuyện: “Bạc Thâm lại không có ở đó nữa à?”
Mấy ngày nay, cả Phó Vi Trữ và họ đều đi gặp Lệ Bạc Thâm nhưng tất cả đều bị từ chối.
Phó Vi Trữ đã đích thân đến thăm nhà hắn rất nhiều lần nhưng cô ta chẳng gặp được ai cả.
Phó Vi Trữ không kiềm được tức giận mà ném túi xách xuống đất: “Đều tại con tiện nhân đó! Cô ta có gì tốt chứ!”
Nghe vậy, Trịnh Lâm khẽ cau mày: “Ý con là Bạc Thâm lại đi gặp người phụ nữ đó à?”
Phó Vi Trữ ngồi xuống bên cạnh bọn họ tức giận nói: “Còn gì nữa? Hiện tại bên ngoài đều đồn rằng anh ấy muốn kết hôn với Giang Nguyễn Nguyễn, con chỉ là một kẻ lừa đảo, con chỉ là một kẻ lừa dối!”
Trịnh Lâm và Phó Hồng Tín bốn mắt nhìn nhau.
Đương nhiên bọn họ cũng đã nghe qua tin đồn này, nhưng trước đây bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Phó Vi Trữ, cho rằng chỉ cần Lệ Bạc Thâm đồng ý kết hôn thì tin đồn sẽ tự tan biến.
Hiện tại xem ra….
Trịnh Lâm đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay của con gái, an ủi nói: “Dù thế nào đi nữa, chuyện này nhất định phải có lời giải thích. Đừng nóng vội.”
“Không vội, còn chờ đợi thêm nữa con tiện nhân đó nhất định sẽ bước vào cửa nhà họ Lệ đó.” Thần sắc Phó Vi Trữ có chút điên cuồng.
Trịnh Lâm cũng tức giận không kém, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Ý của Bạc Thâm chưa chắn là ý của nhà họ Lệ. Lần trước con cũng nhìn thấy đó, dì Tống của con có thành kiến rất lớn với người phụ nữ đó.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Vi Trữ hơi dịu lại: “Ý mẹ là…”
“Chúng ta lại đến nhà họ Lệ.” Trịnh Lâm lạnh lùng nói.