Chương 174 Muốn ăn thì nói với dì đi
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn ba đứa nhỏ đi ăn sáng.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cô, được hai anh trai đút ăn, làm má phồng lên đáng yêu như một chú chuột hamster nhỏ.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn của cô bé, trong lòng vừa mềm mại vừa không khỏi buồn bã.
Đêm qua nhìn bộ dạng của Tiểu Tinh Tinh, có lẽ cũng muốn mở miệng nói chuyện…
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi động, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé bên cạnh: “Tiểu Tinh Tinh, cháu có muốn ăn bánh bao hấp không?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn gắp một chiếc bánh bao hấp nhỏ xinh nhưng không đưa vào bát của Tiểu Tinh Tinh mà chỉ nói: “Muốn ăn thì nói với dì đi.”
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút khó xử.
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, vẻ mặt có chút thất vọng: “Nếu con không nói, đôi khi dì lại không hiểu ý con, lo lắng bản thân sẽ không chăm sóc tốt cho con. Cho nên, Tinh Tinh con có thể từ từ làm quen với việc nói chuyện được không? Dì cùng làm với con, chúng ta cùng nhau tập luyện nha?”
Nghe nói như thế, Triều Triều và Mộ Mộ đặt đũa xuống, cùng nói: “Bọn anh cũng làm với em! Bọn anh cũng muốn nghe em nói chuyện!”
Ba cặp mắt đầy mong đợi rơi vào người cô bé, Tiểu Tinh Tinh nhìn từng người một, sau đó nắm chặt nắm tay nhỏ bé, cố gắng thốt ra một âm tiết duy nhất: “Dạ!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai của ba người bọn họ, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu bé đều sáng lên, mừng rỡ không thôi.
Cô chỉ đang thử xem thôi, không ngờ cô bé lại có thể mở một nói chuyện!
Giang Nguyễn Nguyễn muốn nghe thêm nhưng cũng không thể vội được, cô vui vẻ sờ đầu cô bé rồi đặt bánh bao hấp vào bát của cô bé.
Tiểu Tinh Tinh cũng vui mừng vì bản thân đã nói được, nụ cười trên mặt vẫn không phai nhạt cho đến khi Giang Nguyễn Nguyễn đưa bọn họ đi nhà trẻ.
“Hôm nay tâm trạng Tinh Tinh vui vẻ thật nha!” Cô giáo Lý đứng ở cửa chào đón ba đứa nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tiểu Tinh Tinh thì nhịn không được mà khen ngợi.
Tiểu Tinh Tinh mỉm cười gật gật đầu.
Mộ Mộ ở một bên tiếp lời: “Bởi vì bọn con phải giúp em gái học nói!”
Cô giáo Lý chỉ nghĩ bọn nhỏ đang chơi đùa, cô ấy đã dạy Tiểu Tinh Tinh lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh nói chuyện.
Tuy nhiên, trông Triều Triều và Mộ Mộ lại rất nghiêm túc, thậm chí còn thì thầm trong giờ học, bàn bạc làm thế nào để khiến em gái mở miệng nói chuyện.
Trong giờ ra chơi, Tiểu Tinh Tinh vẫn như thường ngày tìm hai anh trai để chơi đùa.
Triều Triều thay đổi thái độ trước đó, cau mày nhìn cô bé: “Em tìm chúng ta có chuyện gì à?”
Tiểu Tinh Tinh ngơ ngác nghiêng đầu, quay đầu nhìn về phía Mộ Mộ.
Cô bé đang tìm các anh trai để chơi cùng! Bọn họ không phải vẫn luôn cùng chơi đùa sao?
Trên mặt Mộ Mộ cũng có biểu cảm hiếm thấy: “Có chuyện gì thì nói nhanh một chút, anh và anh trai còn có việc phải làm!”
Nhìn thấy hai anh trai thờ ơ với mình như vậy, Tiểu Tinh Tinh nhớ tới lúc mới tới, cô bé vẫn đi theo sát phía sau nhưng hai người họ không nhận ra mình, còn muốn trong khoảng thời gian này cùng nhau chơi đùa vui vẻ, cô bé không khỏi có chút hoảng hốt liền giật lấy giấy bút trên bàn của Mộ Mộ muốn viết gì đó.
Triều Triều cất bút đi, nói: “Nói với bọn anh, nếu không bọn anh không biết ý của em là gì.”
Tiểu Tinh Tinh ủy khuất siết chặt bàn tay nhỏ nhắn lại.
“Sáng nay không phải em đã đồng ý với mẹ rồi sao? Phải từ từ học cách nói chuyện mà!” Mộ Mộ mềm lòng nhìn em gái mình: “Nếu em không muốn nói, em có thể gọi anh là anh trai cũng được. Bọn anh vẫn gọi em là em gái, nhưng vẫn chưa nghe em gọi anh trai bao giờ!”
Tiểu Tinh Tinh há mồm, làm cái hình dáng của miệng khi phát âm nhưng làm thế nào cũng không thể nói được, cô bé lo lắng đến mức suýt khóc.
Triều Triều và Mộ Mộ thấy thế cũng không ép buộc nữa, đưa bút cho Tiểu Tinh Tinh.
Tuy nhiên, trong những ngày tiếp theo, dù ở nhà hay ở trường mẫu giáo, thái độ của hai cậu bé đối với Tiểu Tinh Tinh đều trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Mỗi lần Tiểu Tinh Tinh đi tới trước mặt bọn họ, Mộ Mộ đều sẽ làm ra vẻ mặt tức giận nói: “Bọn tôi đối tốt với em như vậy mà em lại không muốn gọi bọn tôi một tiếng anh trai! Bọn tôi cũng không cần để ý tới em nữa!”
Tiểu Tinh Tinh vô cùng buồn.