Chương 173 Tinh Tinh có thích bộ Lego này không?
“Thật xin lỗi, mẹ có việc đột xuất nên không đi đón các con được, các con đã ăn cơm chưa?”
Giang Nguyễn Nguyễn buông mấy đứa nhỏ trong tay ra, nhẹ nhàng hỏi han.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Bọn con ăn xong lâu rồi! Bọn con đang chơi trò chơi!”
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng người nói: “Các con đang chơi cái gì, dẫn mẹ đi xem đi.”
Mộ Mộ vui vẻ chạy về phía phòng khách: “Bọn con đang chơi Lego của chú, rất vui đó!”
Triều Triều và Tiểu Tinh Tinh đi theo bên người Giang Nguyễn Nguyễn, mỗi đứa nắm một bên tay, cười cười nhìn về phía Mộ Mộ.
Mấy bộ Lego Lệ Bạc Thâm đưa đưa đến thật sự đã đáp ứng hết mấy mong muốn của bọn nhỏ, cả hình dáng lẫn độ khó đều làm bọn nhỏ hài lòng.
Chỉ trong một đêm, ba đứa nhỏ đã cùng nhau xây dựng được một căn cứ.
Nhưng mà mấy bộ này nhìn thế nào cũng thấy quá nam tính.
Giang Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh có thích bộ Lego này không?”
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh sáng ngời, cô bé gật đầu thật mạnh.
Miễn là được chơi với hai anh, cái gì cô bé cũng thích hết!
Thấy vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới yên lòng, nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm nên cô cũng ở lại chơi với mấy đứa nhỏ một lúc.
Triều Triều và Mộ Mộ đã quen với việc xây dựng Lego cùng cô, mỗi người tự chọn một bộ phận của riêng mình, Giang Nguyễn Nguyễn cũng chọn lấy một phần rồi ngồi ghép.
Cô đang tìm kiếm các linh kiện thì vạt áo bất ngờ bị kéo hai cái.
Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, bàn tay bé nhỏ đang cầm một bộ phận chưa hoàn thiện, tay kia thì chỉ chỉ vào một phần nhỏ trên đó, vẻ mặt đầy bất lực.
Rõ ràng cô bé không tìm được mảnh linh kiện mà mình muốn.
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, đang định giúp cô bé tìm thì cô đột nhiên nhớ tới những lần con bé buột miệng nói chuyện trước đó.
Nếu cô đoán không lầm thì mỗi khi cảm xúc kích động, rất có thể cô bé sẽ mở miệng nói vài câu.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn giả vờ ngơ ngác nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Tinh Tinh lại chỉ vào hình của bộ phận đó trên sơ đồ lắp ráp, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn tỏ ra mờ mịt.
Sau vài lần như vậy, cô bé đã bắt đầu sốt ruột, khóe miệng cũng xệ xuống.
Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được mềm lòng, sờ sờ đầu cô bé: “Con muốn dì làm gì phải nói cho dì nghe mới được!”
Tiểu Tinh chớp chớp mắt, há miệng.
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ có lẽ con bé sắp lên tiếng rồi, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Dường như Tiểu Tinh Tinh đã rất cố gắng nhưng thử đi thử lại vẫn không làm được, cô bé nhụt chí chọc chọc hai anh trai đang tập trung ghép bên cạnh.
Triều Triều và Mộ Mộ cũng chơi với Tiểu Tinh Tinh đã lâu nên vừa nhìn động tác của cô bé, cả hai đã đoán ra được, nhưng sau đó lại nhìn thấy mẹ đang thầm lắc đầu sau lưng em gái.
Thấy thế, dù hai đứa nhỏ không biết mẹ muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lại.
Giang Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn nói: “Tiểu Tinh Tinh có thể nói chuyện đúng không? Nào, con nói cho dì với hai anh biết con muốn chúng ta làm gì nào?”
Hai đứa nhỏ hiểu ý gật đầu nói theo: “Em gái làm sao vậy?”
Ba cặp mắt đầy mong đợi nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh.
Cảm nhận được sự mong đợi của họ, Tiểu Tinh Tinh nghẹn đỏ mặt, cố gắng muốn nói ra nhưng dù có làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Cứ vậy một lúc lâu, cô bé vừa sốt ruột vừa ủy khuất, hốc mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
Nãy giờ Giang Nguyễn Nguyễn vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô bé, thấy vậy thì vội vàng sờ sờ má cô bé, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, là dì vội quá, cứ từ từ cũng được, Tinh Tinh ngoan đừng khóc.”
Triều Triều và Mộ Mộ đã tìm thấy những linh kiện Tiểu Tinh Tinh muốn trong đống lego, cả hai lập tức giơ lên trước mặt cô bé tranh công: “Này em gái, có phải em muốn cái này không? Bọn anh tìm được rồi này!”
Tiểu Tinh Tinh nhận lấy, cái mũi nhỏ hít hít một chút, trên mặt cũng chậm rãi xuất hiện nụ cười.