Chương 172 Cả chặn đường không ai nói chuyện.
Dòng xe phía trước bắt đầu chạy tiếp, Giang Nguyễn Nguyễn nhả phanh, ánh mắt lại hướng về con đường trước mặt.
Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của người đàn ông, trong lòng cô càng cảm thấy châm chọc: “Không phải Lệ tổng đã có hôn ước với Phó tiểu thư sao? Bây giờ vì chuyện của Tiểu Tinh Tinh cứ ở gần tôi như vậy, không phải cũng không thích hợp sao?”
Thậm chí cô còn không biết mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh là ai.
Nói đến chuyện này càng thấy hành vi của người đàn ông này càng quá đáng hơn.
Đã vậy còn có mặt mũi đi mỉa mai cô.
Lệ Bạc Thâm không ngờ cô lại nói đến chuyện của Tiểu Tinh Tinh, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, mơ hồ trả lời một câu: “Chuyện này không giống.”
Dù sao Tiểu Tinh Tinh cũng là con của cô.
Giang Nguyễn Nguyễn giễu cợt: “Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, ngoại trừ chuyện của Tiểu Tinh Tinh, tôi và Lệ tổng không còn quan hệ nào khác, ngay cả bạn bè cũng không phải, tôi có quyền kết bạn với bất kỳ ai, không liên quan gì đến anh, Lệ tổng đừng lo nhiều chuyện như vậy.”
Cô vừa dứt lời, không khí trong xe lập tức lạnh đi thấy rõ.
Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn ra xa, suốt dọc đường còn lại cũng không lên tiếng nữa.
Đôi môi Giang Nguyễn Nguyễn mím lại, trái tim rối bời nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Cả chặn đường không ai nói chuyện.
Lệ Bạc Thâm không nói hắn muốn đi đâu cho nên Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp lái xe về nhà mình.
Không đợi Lệ Bạc Thâm lên tiếng Giang Nguyễn Nguyễn đã mở cửa xe, xuống xe.
Một lát sau Lệ Bạc Thâm cũng bước ra khỏi ghế phó lái.
“Hiện tại Tiểu Tinh Tinh cơ bản đã ổn lại rồi, không cần lúc nào cũng sống ở nhà tôi nữa, nếu tiện thì anh có thể đưa con bé trở về.” Giang Nguyễn Nguyễn đã suy nghĩ suốt chặn đường, dù cô cũng rất tiếc khi rời khỏi cô bé nhưng cuối cũng cô vẫn hạ quyết tâm nói ra lời này.
Dạo này, vì Tiểu Tinh Tinh sống ở đây nên không thể nào tránh khỏi chuyện cứ hai ba ngày Lệ Bạc Thâm lại đến một lần, cô thật sự rất mệt mỏi.
Rõ ràng ngay từ lần đầu tiên gặp lại, cô đã nói từ nay về sau bọn họ sẽ là người xa lạ.
Nhưng dạo gần đây, người đàn ông này thỉnh thoảng cứ dây dưa trước mặt cô mãi, nhất là hành động trong bữa đại thọ của ông cụ Tần.
Cô thật sự không biết bây giờ bọn họ có quan hệ gì……
Hơn nữa hai đứa nhỏ nhà cô đang bắt đầu thân thiết với Lệ Bạc Thâm, đặc biệt là Mộ Mộ.
Ngay từ đầu Mộ Mộ đã tỏ ra có chút nhiệt tình với người đàn ông này, mà mấy món quà Lệ Bạc Thâm mang đến càng làm bọn nhỏ gần gũi với hắn hơn, Giang Nguyễn Nguyễn sợ một ngày nào đó Mộ Mộ sẽ làm lộ gì đó về thân phận của mình.
Đến lúc đó, với đầu óc của Lệ Bạc Thâm chắc chắn sẽ nghĩ ra hai đứa nhỏ là con hắn.
Giang Nguyễn Nguyễn không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì……
Sau một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời của người kia, Giang Nguyễn Nguyễn lại lên tiếng: “Hơn nữa, hình như Lệ phu nhân không muốn Tiểu Tinh Tinh ở lại với tôi……”
Không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt người đối diện nhìn cô có gì đó rất kỳ lạ.
Giang Nguyễn Nguyễn không kiềm được buộc phải dừng lại không nói tiếp.
Lệ Bạc Thâm liếc nhìn cô một cái thật sâu rồi xoay người rời đi không nói một lời.
Thấy bóng lưng hắn rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn há miệng nhưng không nói thêm gì nữa, cô im lặng thở dài, xoay người đi vào biệt thự.
Ngay khi cô bước vào cửa, ba đứa nhỏ liền tung tăng nhảy về phía cô hệt như ba quả bóng nhỏ.
Giang Nguyễn Nguyễn theo thói quen ngồi xổm xuống, mở hai tay ra chuẩn bị đón lấy bọn nhóc.
Cảm nhận sự đụng chạm mềm mại trong vòng tay, còn có mùi sữa thoang thoảng bên chóp mũi làm trái tim Giang Nguyễn Nguyễn lập tức mềm nhũn, cô siết chặt cánh tay ôm ba đứa nhỏ vào lòng, sự buồn bực trong lòng lập tức bị cuốn đi hết.