Chương 171 Trời không còn sớm nữa, để anh đưa em về
Dường như Giang Nguyễn Nguyễn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo vừa rơi vào người mình, cô khó hiểu quay đầu nhìn xung quanh rõ ràng không có gì bất thường hết.
“Làm sao vậy?” Mặc Lâm Thâm nhận thấy vẻ khác thường của cô nên lo lắng hỏi một câu.
Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi ánh mắt, có chút do dự lắc đầu: “Không có gì.”
Dù nói vậy nhưng suốt quãng thời gian còn lại, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không yên lòng chút nào.
Cảm giác vừa rồi thật sự không giống ảo giác chút nào, nhưng cô cũng không tìm ra được nguồn gốc cảm giác đó xuất phát từ đâu.
Mãi cho đến khi ăn xong, Giang Nguyễn Nguyễn mới miễn cưỡng gạt đi nghi ngờ của mình.
Mặc Lâm Thâm chu đáo đề nghị: “Trời không còn sớm nữa, để anh đưa em về.”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, em tự lái xe đến đây, không cần làm phiền học trưởng.”
Nghe vậy Mặc Lâm Thâm cũng không kiên trì đòi nữa.
Hai người cười đùa đi ra khỏi nhà hàng, Mặc Lâm Thâm nhìn Giang Nguyễn Nguyễn lên xe xong mới xoay người trở về xe mình, chậm rãi lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa thắt dây an toàn chuẩn bị khởi động xe thì cánh cửa bên phó lái đột nhiên mở ra.
Ngay sau đó là một người đàn ông ngồi tỏa đầy khí lạnh tiến vào xe.
Giang Nguyễn Nguyễn giật mình, dừng động tác lại, vô thức nhìn sang bên cạnh.
Đến khi nhìn rõ người đến thì đôi mày cô liền co lại: “Lệ tổng làm vậy có ý gì?”
Lệ Bạc Thâm mặt không cảm xúc đóng cửa xe lại: “Không có ý gì hết, xe của tôi bị hư, vừa hay gặp được cô Giang ở đây thì làm phiền cô đưa tôi đi một đoạn.”
Áp suất xung quanh người đàn ông thấp đến mức sắp sửa hóa thành thực chất.
Giang Nguyễn Nguyễn chắc chắn nếu mình tiếp tục hỏi, bầu không khí sẽ càng ngày càng cứng ngắc, thế là cô không lên tiếng nữa mà cam chịu khởi động xe.
Không khí trong xe lập tức lâm vào yên lặng.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, lông mày khóa chặt, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này thật sự rất thân thiết với người họ Mặc kia, ngày thường cũng phải lén hẹn gặp mặt như vậy. Cảnh tượng vừa rồi rất giống một cặp tình nhân đang hẹn hò…
Nghĩ đến đây, Lệ Bạc Thâm không khỏi mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Tên họ Mặc kia, có phải là cha của Triều Triều và Mộ Mộ không?”
Giang Nguyễn Nguyễn sững sốt, thật không biết hắn lấy đâu ra cái kết luận này.
Nhìn thấy phản ứng của cô, đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng lúc càng nhăn sâu: “Là anh ta?”
Giang Nguyễn Nguyễn hoàn hồn lại, cảm thấy không nói nên lời: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm vẫn không hài lòng như trước: “Vậy cô đang cân nhắc chuyện biến anh ta thành cha của Triều Triều và Mộ Mộ sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn càng ngày càng không nói nên lời: “Tôi không có, tôi và anh Mặc có quan hệ rất tốt thật nhưng anh đừng suy đoán vô căn cứ như vậy, sẽ gây phiền toái không đáng có cho người khác.”
Nghe vậy Lệ Bạc Thâm lại dùng ánh mắt dò xét biểu cảm của cô một lúc nữa vẻ mặt mới thoáng hơi dịu đi: “Nếu là như vậy, cô Giang có nghĩ đến việc giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, vì lợi ích của hai đứa trẻ không?”
Từ lúc hắn lên xe Giang Nguyễn Nguyễn đã cảm thấy đêm nay người này có chút kỳ lạ, những lời hắn nói ra càng làm cô cảm thấy không thoải mái.
Không biết tại sao nhưng lời Lệ Bạc Thâm vừa nói rất giống mỉa mai cô.
Nghe mấy câu hỏi vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn vốn đã cảm thấy có chút bất mãn, giờ nghe đến câu này, cô ngược lại cảm thấy nực cười: “Lệ tổng có tư cách gì nói tôi? Là vì anh thấy anh chưa làm tốt chuyện này sao?”
Lệ Bạc Thâm nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi dừng lại theo dòng xe đông đúc, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng điệu hơi lạnh lùng nói: “Trước khi muốn quản chuyện của người khác, Lệ tổng nên tự quản mình trước đi!”
“Tôi thì làm sao?” Sắc mặt Lệ Bạc Thâm lại lần nữa trầm xuống.