Chương 170 Vậy thì anh sẽ không khách sáo đâu.
Việc điều trị cho ông cụ Tần đã kết thúc, việc còn lại là thường xuyên kê đơn thuốc cho ông cụ và hướng dẫn ông cụ uống thuốc đúng giờ.
Giang Nguyễn Nguyễn không còn phải thỉnh thoảng chạy đến nhà họ Tần nữa nên cô có rất nhiều thời gian, về cơ bản mỗi ngày cô đều dành thời gian ở viện nghiên cứu, không xử lý những việc nhỏ nhặt thì cũng đến khu vực thí nghiệm, tham gia nghiên cứu cùng các nhà nghiên cứu sinh.
Cố Vân Xuyên với tư cách là trợ lý cũ của cô ở nước ngoài, dạo này cũng rất tự nhiên đến giúp đỡ cô, hai người phối hợp rất là ăn ý.
Cuối cùng hôm nay bọn họ đã tạo ra bước đột phá trong nghiên cứu, hai người ra khỏi khu vực thí nghiệm sớm hơn thường ngày.
Cố Vân Xuyên đề nghị: “Chúng bận rộn nhiều ngày rồi, hôm nay cùng nhau ăn mừng một bữa nhé?”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn đồng hồ một cái rồi áy náy từ chối: “Để hôm khác đi, lát nữa tôi phải đi đón bọn nhỏ nữa.”
Nghe được lý do này, Cố Vân Xuyên cũng không kiên trì tiếp, thế là hai người họ lần lượt rời khỏi viện nghiên cứu.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa lên xe, điện thoại của cô đã reo lên, là cuộc gọi của Mặc Lâm Thâm.
“Học trưởng, có chuyện gì sao?”
Giọng nói dịu dàng của Mặc Lâm Thâm vang lên từ đầu bên kia: “Em có rảnh không? Chúng ta về nước lâu rồi vẫn không có cơ hội gặp nhau, không biết hôm nay anh có vinh dự mời bác sĩ Giang một bữa không?”
Giang Nguyễn Nguyễn vừa định nói mình còn phải đi đón con, giọng nói của Mặc Lâm Thâm lại vang lên: “Anh đã đặt nhà hàng rồi, chỉ đợi em tới nữa thôi.”
Nghe nói như thế, Giang Nguyễn Nguyễn đành nuốt lại lời từ chối.
Quả thực cô đang vội đi đón ba đứa nhỏ, nhưng Mặc Lâm Thâm đã làm đến nước này, cô cũng không tiện từ chối.
Hơn nữa khi cô mới ra nước ngoài, Mặc Lâm Thâm đã giúp đỡ cô rất nhiều, về tình về lý cô đều không nên để anh ta ăn một mình.
“Được rồi, anh đang ở đâu, em sẽ đến đó ngay.” Cuối cùng cô cũng đồng ý.
Dường như Mặc Lâm Thâm đã sớm đoán được cô sẽ không từ chối, lập tức báo tên và địa chỉ của nhà hàng.
Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho thím Trương, nhờ thím đến trường mẫu giáo đón ba đứa nhỏ, còn bản thân thì thay đổi lộ trình lái xe đến nhà hàng mà Mặc Lâm Thâm đã đặt.
Lúc cô đến, Mặc Lâm Thâm đã có mặt ở đó.
Thấy Giang Nguyễn Nguyễn đi vào, Mặc Lâm Thâm vẫy tay báo cho cô biết vị trí, cô nhanh chóng bước tới, ngồi xuống đối diện anh ta, áy náy nói xin lỗi: “Chắc anh đã đợi đã lâu rồi.”
Mặc Lâm Thâm thản nhiên mỉm cười: “Không sao, ngược lại vừa rồi anh có làm phiền đến công việc của em không?”
Trước đây khi ở nước ngoài, Giang Nguyễn Nguyễn thường vì công việc mà quên mất thời gian, thậm chí có khi còn thức cả đêm.
Giang Nguyễn Nguyễn cười lắc đầu: “Không có, hôm nay vừa vặn em tan làm sớm.”
Nói xong, cô vẫy tay gọi người phục vụ, kế tiếp nói với Mặc Lâm Thâm: “Hôm nay em đến muộn nên em sẽ mời anh bữa này, hơn nữa, em trở về Trung Quốc lâu hơn anh, cho nên cứ coi bữa ăn này là bữa chào mừng anh về đi.”
Mặc Lâm Thâm không do dự mà đồng ý: “Vậy thì anh sẽ không khách sáo đâu.”
Hai người chọn món xong lại trò chuyện về công việc của nhau, cả hai đều nói đến say sưa.
Cùng lúc đó ở trước cửa nhà hàng, người quản lý đang đích thân chào đón một nhóm người chầm chậm bước vào.
Lệ Bạc Thâm được mọi người vây quanh, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện.
Vừa mới quay người lại hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Lúc nhìn rõ hai người đang trò chuyện vui vẻ là ai, mặt mày Lệ Bạc Thâm lập tức trở nên lạnh lùng.
“Lệ tổng?” Người đi cùng thấy hắn đột nhiên dừng bước thì bối rối thúc giục một tiếng.
Lệ Bạc Thâm cau mày thật sâu, chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi hai người họ, cùng mọi người đi vào phòng vip.