Chương 169 Trông không thích hợp chút nào.
Nhìn thấy nhóm người cầm hộp trên tay, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút mờ mịt: “Đây là ……”
Lệ Bạc Thâm nói: “Lego, hôm qua tôi nghe nói bọn nhỏ muốn chơi cho nên tôi đã nhờ trợ lý mua mấy thứ này cho chúng, trong đó còn có mấy bộ độ khó cao, chắn chắn bọn nhỏ sẽ thích.”
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy choáng váng.
Nhìn mấy người lực lưỡng mặt không chút biểu cảm trước mặt ôm mấy hộp đồ chơi trong tay, trông không thích hợp chút nào.
“Cho bọn họ mang đồ vào trước đi.” Lệ Bạc Thâm ra hiệu cho mấy vệ sĩ đưa đồ vào.
Giang Nguyễn Nguyễn do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng né ra, nhìn mấy người lần lượt đặt những chiếc hộp trong tay xuống đất.
Ba đứa nhỏ trong nhà hàng nghe thấy động tĩnh liền tò mò chạy ra ngoài.
Triều Triều và Mộ Mộ đứng cạnh mấy chiếc hộp, đôi mắt bừng lên sáng ngời.
Tiểu Tinh Tinh thì đi đến đảo quanh người cha một vòng rồi mới quay lại với hai anh trai, cùng nhau nhìn chằm chằm vào mấy chiếc hộp.
Đôi mắt của Mộ Mộ dường như đã biến thành ngôi sao lấp lánh, quấn quít đòi mẹ mở hộp ra.
Cậu bé có nằm mơ cũng không nghĩ tới mới đêm qua vừa rồi mẹ mua Lego mà sáng ra đã thấy nó xuất hiện ngay trước mặt mình.
Hơn nữa trong đó còn có mấy phiên bản giới hạn, độ khó cao mà cậu hằng mong muốn, vì nó quá đắt tiền nên cậu mới không đòi mẹ mua ai ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở đây!
Ngay cả Triều Triều cũng thích thú vô cùng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu bé rất vui mừng.
“Tất cả thứ này đều là của bọn con sao?” Hai mắt Mộ Mộ tỏa sáng nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu.
Nhận được lời khẳng định của hắn, Mộ Mộ mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn chú!”
Triều Triều vẫn có chút dè dặt, nhưng khóe miệng cũng hơi nhếch lên nói lời cảm ơn.
Lệ Bạc Thâm gật gật đầu: “Các con thích là được rồi.”
Nhìn ba người tương tác với nhau, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng.
Lệ Bạc Thâm chỉ nghĩ cô không thích mình tùy tiện tặng quà cho bọn nhỏ cho nên hắn thản nhiên giải thích: “Vừa hay Tiểu Tinh Tinh cũng thích mấy thứ này cho nên tôi mua cho chúng cùng chơi với nhau.”
Ngụ ý là mấy thứ này chủ yếu là dành cho con gái hắn, coi như hai đứa nhỏ được hưởng ké một chút đi.
Thấy hắn nói như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không thể nói thêm gì nữa, cho nên đành phải chấp nhận để mấy món đồ này lại.
Sau khi gửi xong đồ, Lệ Bạc Thâm không nán lại lâu mà vội vã đi đến công ty.
Giang Nguyễn Nguyễn đưa ba đứa nhỏ đi chuẩn bị một chút rồi dẫn chúng đến trường.
Bàn giao ba đứa nhỏ cho cô giáo Lý xong cô mới chuyển hướng đến viện nghiên cứu.
Ngay khi cô vừa bước vào văn phòng, điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, vừa nhấc máy cô đã cười gọi: “Thầy.”
Ở đầu bên kia, giọng nói của Lục Thanh Hồng chậm rãi vang lên: “Em đang bận à?”
Giang Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Không phải, con vừa tới văn phòng, thầy gọi có chuyện gì sao? Sao lâu quá thầy không liên lạc với em.”
Kể từ khi cô trở về Trung Quốc, số lần hai người liên lạc có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn đều là Giang Nguyễn Nguyễn chủ động gọi báo cáo tiến triển của viện nghiên cứu, Lục Thanh Hồng rộn nghiên cứu nên trả lời cũng rất ngắn gọn.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Hồng chủ động gọi cho cô.
“Đúng là thầy có chuyện tìm em.” Lục Thanh Hồng cũng không khách sáo với cô, nói thẳng vào vấn đề: “Có một hạng mục cần viện nghiên cứu bên em theo dõi và phát triển, lát nữa thầy sẽ gửi nội dung cụ thể của dự án đó cho em xem.”
Nghe nói đây là vấn đề công việc, Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý không chút do dự.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu về dự án đó, Giang Nguyễn Nguyễn mới quan tâm hỏi về thời gian thầy về nước: “Khi nào thì thầy về Trung Quốc?”
Lục Thanh Hồng nhìn lịch trình rồi nói: “Có thể sẽ có trì hoãn một thời gian, khi nào trở về thầy sẽ liên lạc với em.”
Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý.