Chương 167 Lại là Phó Vi Trữ.
Nhìn thấy hành động của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn có chút mờ mịt.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tinh Tinh và Triều Triều, Mộ Mộ ở bên nhau rất nhiều cho nên vừa nhìn thấy hành động và biểu cảm của cô bé, hai cậu nhóc đã hiểu ý của Tiểu Tinh Tinh, còn Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn cảm giác khó hiểu.
Thấy Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu, Tiểu Tinh Tinh vội vàng vừa chu cái miệng nhỏ nhắn vừa tự chỉ vào mình.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy càng thêm bối rối.
“Mẹ, em gái con nói với mẹ là phần đó do em ấy ghép.” Triều Triều lên tiếng giải thích.
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới hiểu ra, cong mắt cười nói: “Tiểu Tinh Tinh thật lợi hại, lắp được nhiều quá!”
Nghe được lời khen ngợi của dì xinh đẹp, đôi mắt Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ lên vì hưng phấn, cô bé quay đầu nhìn về phía cha.
Bầu không khí giữa bốn người rất hài hòa, Lệ Bạc Thâm hiểu ý cô bé nhưng nhất thời không biết chen lời vào thế nào, cuối cùng chỉ gật đầu cảm thán: “Rất lợi hại.”
Tiểu Tinh Tinh chậm rãi cười lớn hơn, để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, đôi mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối lại, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.
Rõ ràng mỗi khi có Giang Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh sẽ vui vẻ hơn bình thường, cười cũng nhiều hơn.
Mộ Mộ đã chơi Lego cả buổi nhưng giờ vẫn còn thích thú vô cùng, cậu bé túm lấy cánh tay mẹ lắc lắc làm nũng: “Mẹ, cái lâu đài này hơi đơn giản, mẹ có thể mua cái gì khó hơn cho bọn con không?”
Giang Nguyễn Nguyễn do dự nhìn Tiểu Tinh Tinh, vừa định nói hai con quan tâm em gái nhiều hơn thì Mộ Mộ đã nói thêm: “Tiểu Tinh Tinh chơi Lego cũng giỏi lắm! Em ấy ghép còn nhanh hơn con với anh trai nữa đấy!”
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn hơi kinh ngạc, hoài nghi nhìn về phía Triều Triều.
Triều Triều dùng sức gật đầu thật mạnh.
Tiểu Tinh Tinh thì tự tin vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không chần chừ nữa, gật đầu đồng ý: “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ mua cho các con một cái mới.”
Khuôn mặt của ba đứa nhỏ tràn đầy hưng phấn, thậm chí Triều Triều và Mộ Mộ còn kéo Giang Nguyễn Nguyễn nói về Lego mà mình muốn.
Lệ Bạc Thâm đứng ở cửa, nhìn không khí vui vẻ của bốn người bọn họ, hồi lâu không lên tiếng.
Thấy đêm đã khuya, đã đến giờ bọn nhỏ đi ngủ, Lệ Bạc Thâm mới nói lời tạm biệt.
Đương nhiên Giang Nguyễn Nguyễn sẽ không giữ hắn lại, nhưng vì quan hệ giữa hắn và Tiểu Tinh Tinh nên cô đã dắt Tiểu Tinh Tinh ra cửa tiễn hắn về.
Trên đường trở về, áp suất không khí xung quanh Lệ Bạc Thâm vẫn còn thâm trầm như cũ.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.
“Con còn biết đường về hả!” Tống Viện bất mãn mắng.
Bà muốn nhân cơ hội này làm Lệ Bạc Thâm công khai hôn sự với Phó Vi Trữ, nhưng không ngờ con trai mình lại kéo Giang Nguyễn Nguyễn đi ngay trước mặt mọi người, hơn nữa tư thế lúc đi còn thân mật như vậy!
Từ khi hai người bọn họ rời đi, sắc mặt Tống Viện vẫn luôn khó coi nhưng bà ta đã cố kìm nén đến hết buổi tiệc để tức tốc chạy tới đây.
Vốn tưởng trễ thế này, Lệ Bạc Thâm đã trở về rồi nào ngờ bà ta đã ngồi đây chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi với thấy hắn trở về.
Trong vòng một tiếng đồng hồ này, hai người bọn họ đã làm gì ở nhà Giang Nguyễn Nguyễn hả!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Viện lại càng xấu xí hơn.
Lệ Bạc Thâm cũng không thích hành động tối nay của bà ta, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Mẹ, muộn rồi mẹ có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Viện lập tức trầm xuống: “Không có chuyện gì thì không thể qua đây sao? Con có biết vừa rồi con rời đi như vậy, Vi Trữ sẽ bị người khác nói thế nào không? Thật là không thể tin được mà!”
Lại là Phó Vi Trữ.
Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm đã hoàn toàn nhuốm màu lạnh lùng: “Con đã nói mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, con sẽ tự mình xử lý! Nếu không có việc gì khác, mẹ cứ tự nhiên!”
Nói xong hắn liền đi lên lầu.