Chương 166 Triều Triều mím môi, không đáp lại.
Cuối cùng, cũng đến trước cửa nhà Giang Nguyễn Nguyễn.
Lộ Khiêm tựa như không thể chờ đợi thêm nữa mà gấp gáp đạp phanh lại, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hai người họ, mắt thấy bóng dáng họ đã bước vào biệt thự, anh ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Không biết tại sao mà mỗi lần Thiếu gia và Thiếu phu nhân ở cùng nhau, bầu không khí đều trở nên không dễ chịu chút nào…
“Mẹ ơi! Mẹ về rồi!”
Giang Nguyễn Nguyễn mới vừa bước tới cửa, ba đứa nhỏ đã nhanh nhẹn chạy ra, nở cười ngọt ngào chào đón.
Đây là lần đầu tiên ba đứa nhỏ nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn mặc một thân trang phục như vậy, Mộ Mộ ngọt ngào nói: “Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Nhìn thấy ba đứa nhỏ, tâm trạng Giang Nguyễn Nguyễn đã dễ chịu hơn rất nhiều, nghe thấy lời nói này khóe môi cô hơi nhếch lên: “Cám ơn bảo bối.”
Triều Triều đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó thì nhìn thấy ngoài cửa vẫn còn có người bước vào.
Nhìn thấy người tới, khóe miệng Triều Triều xệ xuống, lễ phép nhưng cũng xa cách mà chào hỏi: “Chào chú.”
Nghe vậy, Mộ Mộ mới chú ý đến người phía sau, nhìn thấy dáng vẻ của Lệ Bạc Thâm trong mắt cậu bé liền hiện lên một tia khao khát, sau đó ngoan ngoãn chào hắn một cái.
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu với hai đứa nhỏ.
Hắn nói mình đến đây để gặp Tiểu Tinh Tinh, nhưng ánh mắt của hắn chỉ nhìn lướt qua Tiểu Tinh Tinh một cái rồi cuối cùng vẫn rơi lên người Giang Nguyễn Nguyễn.
Triều Triều và Mộ Mộ ngửi thấy mùi rượu, lo lắng nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ uống rượu sao? Có đau đầu không?”
Giang Nguyễn Nguyễn ấp lòng mỉm cười: “Mẹ chỉ uống một chút thôi, không bị gì hết.”
Cho dù cô đã nói như vậy nhưng hai cậu bé vẫn không yên lòng mà bắt đầu chạy đi.
Triều Triều chạy tới chỗ hộp thuốc lấy thuốc giải rượu, trong khi đó Mộ Mộ ân cần rót nước đặt lên bàn, Tiểu Tinh Tinh cũng nhanh chóng hòa vào nhịp điệu của bọn họ đỡ Giang Nguyễn Nguyễn ngồi xuống ghế sô pha.
Giang Nguyễn Nguyễn được ba đứa nhỏ chăm sóc tỉ mỉ, mọi cảm xúc tiêu cực vừa rồi đều bị tiêu biến hết.
Nhìn mẹ uống thuốc giải rượu, Triều Triều do dự một chút sau đó quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng ở cửa: “Chú cũng uống rượu phải không?”
Lệ Bạc Thâm hơi nhướng mày, giọng trầm trầm nói: “Có uống một chút.”
Triều Triều nhìn thuốc trong tay, sau đó nhìn người đàn ông ở cửa, lưỡng lự đi tới: “Chú muốn uống không?”
Ánh mắt Lệ Bạc Thâm thoáng hiện vẻ ấm áp, nghiêng người tới nhận lấy thuốc từ tay cậu bé: “Cám ơn con.”
Triều Triều mím môi, không đáp lại.
Triều Triều đem số thuốc giải rượu còn cất đi rồi mau chóng đi lại chỗ Giang Nguyễn Nguyễn, cô sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, quan tâm hỏi: “Buổi tối ba đứa con ở nhà chơi cái gì vậy?”
Nhắc đến việc bọn họ làm buổi tối, Mộ Mộ hưng phấn nắm lấy cánh tay Giang Nguyễn Nguyễn, kéo cô đứng lên.
Giang Nguyễn Nguyễn tò mò đứng dậy, đi theo cậu bé đi tới bên cạnh thảm.
Sau đó liền nhìn thấy một lâu đài cổ tích cao gần một mét được làm bằng Lego.
“Chúng con đã xây được lâu đài rồi!” Mộ Mộ hào hứng chạy tới chỗ cô khoe khoang.
Triều Triều và Tiểu Tinh Tinh ở bên cạnh cũng tỏ ra vui vẻ.
Giang Nguyễn Nguyễn cẩn thận nhìn một hồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Sau khi Tiểu Tinh Tinh đến đây chơi, cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc Tiểu Tinh Tinh như chăm sóc con gái ruột. Sợ con bé không thích đồ chơi của Triều Triều và Mộ Mộ nên cô đã mua thêm bộ lego này để bọn nhóc cùng nhau xây dựng, tính ra từ lúc đó tới nay chỉ mới một tuần.
Tổng cộng hơn 20.000 mảnh Lego mà bọn nhỏ lại hoàn thành nhanh như vậy.
“Các con thật lợi hại!” Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười khen ngợi.
Nghe được lời khen của cô, ba đứa nhỏ lại càng hưng phấn hơn.
Tiểu Tinh Tinh duỗi đôi chân ngắn ngủn chạy đến bên cạnh lâu đài, dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào căn phòng nhỏ bên góc trái của lâu đài rồi quay đầu nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, con ngươi bỗng sáng long lanh tràn đầy mong đợi.