Chương 161 Không được bỏ bê nó đâu đó
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, gần đây tâm trạng tôi không tốt.”
Cô từ chối một cách khéo léo, ngược lại thiếu gia kia cảm thấy có chút nuối tiếc, nhưng cũng không miễn cưỡng mà đành xoay người rời đi.
Cuối cùng đôi tai cũng được yên tĩnh trở lại.
Giang Nguyễn Nguyễn đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam trong trẻo quen thuộc vang lên.
“Nguyễn Nguyễn? Là em sao?”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó mấy bước, có một người đàn ông mặc bộ lễ phục màu xám sắt lịch lãm mang vẻ ngạc nhiên nhìn về phía mình.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, cô có chút kinh ngạc: “Học trưởng? Trùng hợp vậy?”
Mặc Lâm Thâm, là vị học trưởng mà cô gặp khi ở nước ngoài, là người đứng đầu những nhân tài kiệt xuất.
Năm đó, khi Giang Nguyễn Nguyễn mới ra nước ngoài, vị học trưởng này đã giúp đỡ cô rất nhiều về mọi mặt, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.
Sau khi trở về Trung Quốc, Giang Nguyễn Nguyễn bận rộn với viện nghiên cứu, nên không có cơ hội liên lạc với anh ta.
Thấy mình không nhận nhầm, nụ cười trên mặt Mặc Lâm Thâm càng tươi hơn, bước nhanh đến chỗ Giang Nguyễn Nguyễn: “Đã lâu không gặp.”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu, “Quả thực đã lâu không gặp, anh về Trung Quốc từ lúc nào vậy? Đúng rồi, tại sao anh không liên lạc với em?”
Mặc Lâm Thâm nhìn cô từ trên xuống dưới, ấm áp nói: “Anh về được nửa tháng rồi, muốn liên lạc với em nhưng lại sợ làm phiền em. Lâu rồi không gặp, hình như em sụt cân rồi, công việc ở trong nước bận rộn lắm sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên mỉm cười: “Có một chút.”
Tuy công việc ở viện nghiên cứu rất bận rộn nhưng cũng không có vấn đề gì, bao nhiêu đó vẫn chưa là gì so với cường độ làm việc ở nước ngoài, còn điều thực sự đã khiến cô sụt cân…. Bỗng nhiên nghĩ đến ba đứa nhỏ đang ở nhà.
Chuyện riêng tư này không cần thiết phải nói với học trưởng.
Mặc Lâm Thâm ân cần nhìn cô: “Anh biết em là người nghiện công việc, nhưng dù bận rộn đến đâu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, không được bỏ bê nó đâu đó.”
Guang Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.
“Mà này, tại sao em lại ở đây? Ngay sau khi về nước, em đã hợp tác với nhà họ Tần sao?” Mặc Lâm Thâm hỏi với một nụ cười sâu.
Nghe anh ta nói như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới thân phận khách mời hôm nay trong buổi đại thọ, bỗng nhiên cười lắc đầu: “Em mới về nước, làm sao có được năng lực này chứ? Trùng hợp là em đã được chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tần nên mới được mời đến tham dự. Tuy nhiên, nói hợp tác cũng đúng, nhà họ Tần cũng là nhà cung cấp dược liệu cho viện nghiên cứu của bọn em.”
Nghe vậy, trong mắt Mặc Lâm Thâm tràn đầy ngạc nhiên: “Lúc trước anh có nghe nói về ông cụ Tần, tình trạng bệnh của ông ấy rất tệ, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đều bất lực. Gần đây đột nhiên nghe nói ông cụ đã bình phục. Anh còn tự hỏi không biết vị bác sĩ nào mà tài giỏi như vậy, nếu có cơ hội anh còn muốn kết bạn với người đó, không ngờ người đó lại là em.”
Giang Nguyễn Nguyễn mím môi cười cười: “Chỉ là trùng hợp thôi, may mà căn bệnh đó có nằm trong lĩnh vực am hiểu của em.”
Mặc Lâm Thâm cau chân mày lai: “Em đừng khiêm tốn quá, người khác thì anh không biết, nhưng trình độ của em thế nào thì anh biết. Quan trọng là em đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ, bao nhiêu đó đã đủ làm anh tâm phục khẩu phục.”
Sau đó hai người lại vui vẻ trò chuyện một lúc lâu, vừa nói về tình trạng của ông cụ, vừa bàn bạc về chuyên ngành y học của mình.
Cách đó không xa, Lệ Bạc Thâm đã quan sát hết cảnh tượng người đàn ông kia lân la đến bên cạnh cô rồi đi, sau đó lại có người đàn ông khác đến trò chuyện với cô, đôi mắt hắn liền tối sầm, toàn thân toát ra vẻ khó chịu mãnh liệt làm những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.
Tất nhiên, Tần Vũ Phỉ cũng chú ý đến động tĩnh bên đó, cũng đoán được nguyên nhân làm Lệ Bạc Thâm không vui là gì, cô ta lập tức nói: “Anh Thâm, anh có muốn đi qua đó nhìn xem không?”