Chương 160 Hơn nữa nó còn đối diện với Lệ Bạc Thâm.
Tần Vũ Phỉ nhìn theo hai người đi tới đi lui cùng nhau, sau đó lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn đang ngồi trong góc. Trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, cô ta kiếm cớ rời khỏi các trưởng lão.
“Ui, tại sao bác sĩ Giang lại ngồi đây một mình?”
Đầu óc Giang Nguyễn Nguyễn đang cực kỳ rối loạn, cuối cùng cũng được ngồi ở góc vắng, ngay lúc cô đang muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì bên tai bất ngờ vang lên một giọng âm dương quái khí.
Khi cô ngước mắt lên liền nhìn thấy Tần Vũ Phỉ đầy kiêu ngạo đang đứng trước mặt mình.
Thấy vậy, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, trong lòng thoáng lóe lên một chút bực bội.
Vừa rồi trước mặt mấy vị trưởng lão, Tần Vũ Phỉ cố tình khen ngợi Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ vô cùng xứng đôi.
Trọng điểm là, rõ ràng cô ta cố ý nói vậy cho cô nghe.
Không ngờ rằng cô đã chủ động rời đi rồi mà người này vẫn đuổi theo.
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của cô, khinh thường nhìn cô một cái rồi ra hiệu cho cô nhìn Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ đang đứng trong đám đông cách đó không xa, “Thấy chưa, anh Thâm và chị Vi Trữ là một cặp, chuyện này đã được mọi người công nhận, còn cô thì tính là cái gì? Có phải cô ghen tị lắm không? Tốt nhất là cô nên nhận ra vị trí của mình càng sớm càng tốt, cô không xứng với anh Thâm chút nào, chị Vi Trữ và anh ấy mới là người cùng một thế giới!”
Nghe được lời nói của cô ta, Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Đôi mày Tần Vũ Phỉ cau chặt lại: “Cô cười cái gì?”
Giang Nguyễn Nguyễn nhún nhún vai: “Không có gì hết, chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao chân chó thời buổi này có thể tận tâm đến mức này chứ.”
Chân chó*? (Ý là thuộc hạ, tay sai…)
Tần Vũ Phi hơi sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại sắc mặt cô ta lập tức xấu đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi Giang Nguyễn Nguyễn: “Cô nói ai là chân chó!”
Giang Nguyễn Nguyễn nhàn nhã đứng dậy, thờ ơ đáp: “Ngoài cô ra, trước mặt tôi còn có ai khác sao? Xin cô Tần, đừng khoe khoang trước mặt tôi, Lệ Bạc Thâm ở bên cạnh ai, xứng đôi với ai nữa, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi không quan tâm, cô cứ liên tục nhắc đến trước mặt tôi như vậy có thấy mắt tôi chớp cái nào không?”
Không biết có phải là do cô vừa đứng lên hay không, Tần Vũ Phỉ cảm thấy người trước mặt bất ngờ có uy nghiêm hơn một chút, làm nhịp tim của cô ta thoáng đập nhanh hơn, cô ta mở miệng hồi lâu vẫn không đáp trả được lời nào.
Giang Nguyễn Nguyễn bĩu môi, thờ ơ tiến lại gần cô ta: “Cho nên, sau này cô đừng lắc lư trước mặt tôi nữa, dùng mấy thứ nhảm nhí làm ô nhiễm tai tôi, cô có biết, cô thật sự rất chướng mắt không?”
Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn không thèm nhìn cô ta nữa mà quay người đi thẳng.
Tần Vũ Phỉ bị khí thế của cô làm choáng ngợp một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nghĩ đến lời Giang Nguyễn Nguyễn vừa nói, cô ta lại tức giận nghiến răng, cô ta muốn nổi giận nhưng không tìm thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn đâu nữa.
Giang Nguyễn Nguyễn bước chân rời đi rất nhanh.
Cô thật sự không muốn nghe Tần Vũ Phỉ nói sai về mình, nếu không, cô thật sự không biết mình sẽ có phản ứng gì.
Bởi vì Tần Vũ Phỉ đã chiếm góc xa nhất so với đám đông mà cô đã vất vả tìm kiếm nên Giang Nguyễn Nguyễn đành phải đi tìm một vị trí hẻo lánh khác để ngồi xuống, vị trí lần này gần đám đông hơn nhiều.
Hơn nữa nó còn đối diện với Lệ Bạc Thâm.
Gần như ngay khi cô xuất hiện trong tầm mắt, Lệ Bạc Thâm lập tức nhận ra sự hiện diện của cô, sau đó toàn bộ sự chú ý của hắn liền đổ dồn vào người cô.
Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn yên lặng một chút.
Đột nhiên có một bóng đen rơi xuống trước mặt cô.
“Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, không biết cô là tiểu thư nhà nào?” Là một chàng trai có diện mạo nho nhã đã bước tới trước mặt cô.
Giang Nguyễn Nguyễn hơi sững sờ một lát sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười: “Xin lỗi, tôi chỉ là bác sĩ, không phải tiểu thư nhà nào cả.”
Nghe vậy chàng trai kia cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng bật cười: “Nhìn khí chất của cô làm tôi tưởng là tiểu thư nhà nào đó. Vậy, không biết tôi có thể trao đổi thông tin liên lạc, kết bạn với cô không?”