Chương 157 Giang Nguyễn Nguyễn phát giác ra ánh mắt kia
- Trang Chủ
- Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (FULL)
- Chương 157 Giang Nguyễn Nguyễn phát giác ra ánh mắt kia
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều nhìn về phía cửa biệt thự, Giang Nguyễn Nguyễn cũng vô thức nhìn theo.
Sau đó liền thấy Lệ Bạc Thâm mặc một bộ âu phục đặt riêng màu đen, bộ đồ được cắt may rất tinh xảo, phác họa rõ dáng hình săn chắc của người đàn ông, mái tóc chải ngược ra sau đầu lộ ra nét mặt sắc bén, một vài sợi tóc tinh nghịch gãy rơi trên trán, ánh mắt người đàn ông hết sức lạnh lùng, cả người toát ra khí thế cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.
Nhất thời, ánh mắt của các khách mời khác lập tức rơi vào trên người hắn.
Chỉ thấy phía sau Lệ Bạc Thâm vài bước là Phó Vi Trữ đang mặc một chiếc váy dài màu đen cao cấp, mái tóc xoăn cẩn thận rủ xuống ngực, đôi môi đỏ mọng bắt mắt, cô ta đang thân mật ôm cánh tay Tống Viện, đi theo bước chân của Lệ Bạc Thâm.
Chiếc váy dài kia có vẻ là một đôi với bộ âu phục của Lệ Bạc Thâm, cùng với cử chỉ thân mật với Tống Viện gần như đã thông báo cho mọi người biết Phó Vi Trữ sẽ là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Lệ.
Thấy vậy, khóe mắt Tần Vũ Phỉ khẽ quét qua thân thể Giang Nguyễn Nguyễn, thấy trên mặt cô có vẻ không có biểu cảm gì, trong lòng cô ta có chút bất mãn, cố ý khoát lấy tay mẹ mà cảm thán: “Oa, anh Thâm và chị Vi Trữ xứng đôi quá!”
Trình Tâm Ngữ không biết tâm tư thật sự của bọn họ, bà chỉ biết mấy năm nay nhà họ Phó và nhà họ Lệ khá thân thiết, Phó Vi Trữ cũng một mực đeo theo bên cạnh Lệ Bạc Thâm, cho nên lúc này bà cũng gật đầu tán thành: “Xem ra sắp có chuyện vui rồi.”
Nghe thấy lời nói của hai người, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn thoáng dao động, để ánh mắt bình tĩnh lại cô mới ngẩng đầu lên.
Ở bên cạnh, Tần Vũ Trì nhớ đến vướng mắc giữa Giang Nguyễn Nguyễn và Lệ Bạc Thâm nên vô thức liếc nhìn sang cô, nhưng thấy cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh thì trong lòng có chút kinh ngạc.
Lệ Bạc Thâm rất bất mãn với ánh mắt của mọi người, cho nên ánh mắt của hắn cũng càng lúc càng lạnh, hắn sải bước đi về phía trung tâm bữa tiệc mà không thèm nhìn lại, nhằm chào hỏi ông cụ Tần sau đó tìm cớ tách khỏi Phó Vi Trữ.
Trình Tâm Ngữ và Tần Chính có quan hệ thân thiết với nhà họ Lệ cũng đi nhanh đến đón, mỉm cười chào hỏi: “Các người đến rồi, đây là ……”
Vừa nói, hai người vừa đưa ánh mắt ẩn ý nhìn Tống Viện.
Tống Viện cười hì hì không đáp.
Phó Vi Trữ ở bên cạnh lập tức tỏ vẻ e thẹn, lịch sự chào hỏi hai vị trưởng bối sau đó yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi về hướng ông cụ Tần.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bọn họ tới, trong lòng chợt xẹt lên một tia hoảng sợ, cô hạ mắt xuống muốn nói lời tạm biệt ông cụ.
Có điều ngay khi cô chuẩn bị lên tiếng lại có một vị khách khác tình cờ đến chào hỏi, Giang Nguyễn Nguyễn đành phải ngừng nói chuyện, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để rời đi.
Một lát sau, bước chân của Lệ Bạc Thâm và mấy người kia đã dừng lại trước mặt bọn họ.
Giang Nguyễn Nguyễn cúi thấp đầu xuống, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.
Một tiếng chào hỏi trầm thấp vang lên bên tai, tiếp theo là lời giọng nói vui vẻ của ông lão.
Theo đó là một ánh mắt không rõ ý nghĩa nặng nề rơi vào trên người cô.
Giang Nguyễn Nguyễn phát giác ra ánh mắt kia, bàn tay đang đặt bên hông không khỏi siết chặt, nghe ông cụ nhắc tới mình, cô mới ngước mắt lên, lịch sự gật đầu với bọn họ.
Đôi mắt của Lệ Bạc Thâm thủy chung khóa chặt trên người cô.
Từ khi cha Tần và mẹ Tần đến chào hỏi, Lệ Bạc Thâm đã chú ý tới sự tồn tại của Giang Nguyễn Nguyễn.
Người phụ nữ nhỏ bé đứng lặng lẽ bên cạnh ông cụ, trang điểm thanh lịch, biểu cảm vẫn luôn nhẹ nhàng, mặc bộ váy dài màu trắng khiến cô trông hệt như một con thiên nga trắng sẽ vỗ cánh và bay đi bất cứ lúc nào.
Có vẻ người phụ nữ cũng chú ý tới sự hiện diện của hắn nhưng cô vẫn cúi đầu không chịu nhìn hắn.
Càng như vậy, Lệ Bạc Thâm càng muốn nhìn rõ biểu cảm của cô.
Tống Viện nhận ra con trai đang thất thần, hướng mắt nhìn theo tầm mắt của hắn lại thấy dáng vẻ của Giang Nguyễn Nguyễn, ánh mắt của bà ta lập tức lạnh xuống.