Chương 156 Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười lịch sự cảm ơn.
- Trang Chủ
- Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (FULL)
- Chương 156 Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười lịch sự cảm ơn.
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Phó Vi Trữ đi từ phòng trang điểm ra.
“Được đấy, mặc cái này đi.” Tống Viện nhìn váy của cô ta, hài lòng gật đầu.
Phó Vi Trữ ngoan ngoãn mỉm cười, quay sang nhìn Lệ Bạc Thâm: “Bạc Thâm, anh đến rồi!”
Lệ Bạc Thâm vô cảm gật đầu.
Phó Vi Trữ nhắm mắt làm ngơ trước sự lạnh lùng của hắn, mỉm cười nói: “Dì bảo em đến chọn lễ phục, anh thấy bộ này được không?”
Vừa nói, cô ta vừa xoay nhẹ một vòng tròn.
Biết đây là vở kịch do mẹ sắp xếp nên hắn có chút không vui, nghe thấy cô ta hỏi, Lệ Bạc Thâm cũng chỉ liếc mắt một cái rồi gật đầu có lệ: “Được.”
Thấy hắn vẫn lạnh lùng như cũ, trong lòng Phó Vi Trữ có chút khó chịu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Ở bên cạnh, Tống Viện cuối cùng cũng đứng dậy: “Dù sao Vi Trữ cũng sẽ đến nhà họ Tần, tiện đường đi cùng chúng ta luôn đi.”
Phó Vi Trữ mỉm cười đáp: “Cảm ơn dì!”
Cô ta vừa dứt lời liền ra vẻ như mới nhớ ra gì đó, rụt rè về nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày, bọn họ đã bàn tính xong hết rồi, hơn nữa mẹ hắn còn cố ý nhìn chằm chằm vào hắn, dù không muốn, hắn vẫn phải đồng ý: “Đi thôi.”
Nói xong hắn cũng không nhìn Phó Vi Trữ nữa, xoay người trực tiếp rời đi.
Phó Vi Trữ hạ mắt xuống lộ vẻ đáng thương.
Tống Viện vỗ nhẹ cánh tay cô ta, ra hiệu cô ta đừng quá lo lắng.
Phó Vi Trữ khẽ gật đầu rồi thân mật khoát tay Tống Viện, theo bà ta đi ra ngoài.
Sau khi lên xe Lệ Bạc Thâm vẫn không nói gì, chỉ khi Tống Viện hỏi hắn mới thỉnh thoảng lên tiếng, thái độ rõ ràng rất lạnh lùng.
Bàn tay Phó Vi Trữ giấu dưới váy siết lại thật chặt, cưỡng ép đè nén sự bất mãn trong lòng, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải làm Giang Nguyễn Nguyễn ngã ngựa*. (làm xấu mặt.)
……
Trang viên nhà họ Tần.
Ông cụ đứng chào hỏi khách được một lúc thì thể lực không còn vững nữa, Tần Vũ Trì đẩy xe lăn đến bảo ông ngồi xuống sau đó đẩy ông lão đi tiếp khách.
Giang Nguyễn Nguyễn vốn định chào ông cụ một tiếng rồi rời đi, kết quả lại bị ông cụ giữ lại bên người.
“Vừa hay cô cũng cần làm quen mấy người này, để tôi dẫn cô đi giới thiệu một chút.” Tần Vũ Trì cũng đi theo cô.
Giang Nguyễn Nguyễn không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn đi theo ông cụ chào hỏi từng vị khách, đồng thời để cô làm quen mọi người.
Một lúc sau, cha Tần và mẹ Tần cũng xuất hiện.
“Đây là bác sĩ Giang đúng không? Tôi đã nghe Vũ Trì và Vũ Phỉ nói cô là người chữa khỏi bệnh cho ông cụ, hôm nay mới có duyên nhìn thấy không ngờ bác sĩ Giang không chỉ có y thuật cao siêu mà lớn lên còn xinh đẹp như vậy.”Mẹ Tần, Trình Tâm Ngữ mỉm cười khen ngợi.
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười lịch sự cảm ơn.
Bố Tần, Tần Chính nhẹ nhàng cảm ơn cô: “Mấy năm nay vì bệnh của cha mà chúng tôi đã tìm đến không biết bao nhiêu danh y nổi tiếng, cuối cùng vẫn là không có kết quả, may mà gặp được cô, sau này có chuyện gì cần nhà họ Tần tôi, cô cứ lên tiếng.”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn định từ chối nhưng ông cụ Tần đã tiếp lời nói theo: “Chuyện điều dưỡng thân thể tôi còn cần bác sĩ Giang hao tâm tổn sức nhiều, mấy thứ này đều là chuyện nên làm.”
Giang Nguyễn Nguyễn không còn cách nào khác đành phải im lặng, mím môi cười cười không đáp.
Tần Vũ Phỉ đi theo phía sau cha mẹ, khi nghe thấy hai người họ khen ngợi Giang Nguyễn Nguyễn không dứt miệng thì khinh thường. Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Phó Vi Trữ và Lệ Bạc Thâm đâu sau đó mới mong đợi nhìn về phía cửa.
Cô ta muốn xem lát nữa chị Vi Trữ và anh Thâm xuất hiện cùng nhau, người phụ nữ này còn cười được nữa không!
Hai người kia cũng không để cô ta đợi lâu, chỉ mấy phút sau bóng dáng Lệ Bạc Thâm đã xuất hiện trước cửa biệt thự.
“Anh Thâm đến rồi!” Tần Vũ Phỉ lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người.