Chương 155 Chờ Vi Trữ
Trước khi đại thọ bắt đầu, Giang Nguyễn Nguyễn đã tiến hành điều trị xong cho ông cụ, tinh thần của ông cụ đã tốt hơn trước rất nhiều, ông cụ có thể rời giường để đi lại, có điều là không thể đi lại quá lâu.
Giang Nguyễn Nguyễn lại kê thêm đơn thuốc sau đó nhắc nhở ông cụ uống đúng giờ, vậy là toàn bộ quá trình điều trị đã kết thúc.
Cuối cùng cũng tới ngày diễn ra đại thọ.
Giang Nguyễn Nguyễn hoàn thành công việc ở viện nghiên cứu rồi mới về nhà thay một bộ váy, búi gọn mái tóc dài, sau đó là trang điểm nhẹ nhàng đi dự tiệc.
Khi cô đến trang viên nhà họ Tần, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, bên ngoài trang viên đậu đầy những chiếc xe sang trọng.
Trước đó Giang Nguyễn Nguyễn đã ở Hải Thành một khoảng thời gian nên cô vẫn nhớ được rất nhiều gương mặt đến tham dự, thế nhưng số người biết đến cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, khi Giang Nguyễn Nguyễn xuất hiện tại hiện trường, cô vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mọi người nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy mái tóc dài của Giang Nguyễn Nguyễn được búi cao sau đầu, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon thả cùng với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng nhưng không kém phần tao nhã, những đường nét trên khuôn mặt cô vừa nhỏ nhắn lại tinh tế, đôi môi hồng nhạt hơi nhô lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao, dưới làn váy là đôi chân dài như ẩn như hiện trong trẻo hút hồn.
Nhất thời, trong lòng mọi người có mặt đều đang thầm đoán đây là tiểu thư nhà nào.
Giang Nguyễn Nguyễn nhắm mắt làm ngơ những ánh nhìn xung quanh, không có ai giới thiệu, bọn họ muốn đột ngột tiến lên chào hỏi cô cũng không dễ, sau khi do dự một hồi, cô quyết định sẽ tìm một góc nào đó để dừng chân.
Cô vừa mới đi được hai bước đã bị Tần Vũ Trì ngăn lại: “Bác sĩ Giang, hôm nay cô thật đẹp.”
Đây là sự thật, trước kia mỗi lần Giang Nguyễn Nguyễn đến chữa trị cho ông cụ đều mặc mặc áo sơ mi và quần tây, không hề trang điểm, mặc dù anh ta có thể nhìn ra nhan sắc của cô không tệ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô lộng lẫy như vậy.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại rồi lịch sự cảm ơn anh ta.
“Nếu đã đến rồi thì đừng trốn nữa, ông nội tôi đang đợi cô đấy!” Tần Vũ Trì thấy cô đang định tìm chỗ vắng vẻ trốn đi liền mở miệng mời.
Thấy anh ta lại lấy ông cụ ra làm lí do, Giang Nguyễn Nguyễn không còn cách nào khác đành phải đồng ý, dưới hàng loạt ánh mắt xung quanh, cô đổi hướng đi về phía ông cụ Tần, chảo hỏi ông.
Ông cụ mỉm cười hiền từ đáp lại sau đó còn giữ cô bên cạnh hàn huyên mấy câu.
Thấy Giang Nguyễn Nguyễn thân thiết với nhà họ Tần như vậy, tất cả mọi người đều thầm nảy ra suy đoán.
Bên kia, Lệ Bạc Thâm vừa đi ra khỏi công ty, đang chuẩn bị đến nhà họ Tần dự tiệc thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của mẹ.
“Con tan làm chưa? Đến đón mẹ đi, mẹ đang ở ‘Nghê Thường’.”
Lệ Bạc Thâm liếc nhìn thời gian rồi đồng ý.
Nghê Thường là sản nghiệp của nhà họ Lệ và nhà họ Lâm, chủ yếu may lễ phục, âu phục các loại… tay nghề thủ công của họ được truyền lại từ thế kỷ trước, thành phẩm đắt tiền, là một thương hiệu rất được xã hội thượng lưu ở Hải Thành săn đón.
Các thành viên của nhà họ Lâm tham gia vào ngành thiết kế quần áo đều là những người nắm giữ vị trí quan trọng trong ngành, cho dù là người trẻ tuổi cũng là người dẫn đầu trong ngành.
Mỗi khi nhà họ Lệ tham dự các sự kiện lớn đều đặt quần áo thiết kế riêng ở đây.
Khi Tống Viện nói bà ta đang ở Nghê Thường, Lệ Bạc Thâm cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Khi hắn đến, người phụ trách Nghê Thường đã đích thân ra đón hắn vào.
Lúc này Tống Viện đã tạo kiểu xong và ngồi chờ ở một bên. Thấy hắn đi vào bà ta cũng không đứng dậy ngay mà chỉ nói: “Ngồi xuống chờ đi.”
Lệ Bạc Thâm khó hiểu: “Không phải mẹ xong rồi sao? Bây giờ không còn sớm nữa đâu.”
Tống Viện nâng cằm chỉ vào trong: “Chờ Vi Trữ.”
Nghe vậy, lông mày Lệ Bạc Thâm lập tức nhíu lại.
Nếu hắn không đoán sai, mẹ hắn đang cố ý.