Chương 152 Nhưng món quà này quá đắt.
Giang Nguyễn Nguyễn do dự một lát, cuối cùng hỏi: “Cái này không phải dành cho Tiểu Tinh Tinh đúng không?”
Lệ Bạc Thâm thản nhiên thừa nhận: “Những thứ này là dành cho Triều Triều và Mộ Mộ. Mấy ngày trước tôi nói sai, sau khi trở về, tôi đã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy tuy bọn chúng là trẻ con nhưng tôi cũng nên xin lỗi bọn chúng đàng hoàng, lần trước tới tôi nhìn thấy trong nhà cô có bày trí mấy thứ này nên tôi nghĩ bọn nhóc rất ưa thích chúng.”
Nói xong, Lệ Bạc Thâm đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ rồi lần lượt đưa mấy chiếc túi cho bọn nhóc: “Chú, chú thật sự xin lỗi hai đứa, không biết hai đứa có thích những thứ này không?”
Mắt của hai đứa nhỏ lập tức sáng long lanh lên.
Các bé trai đều ưa thích mấy thứ kiểu như robot, xe đua… Cũng bởi vì chỉ số IQ của chúng cao hơn các bạn cùng trang lứa nên đồ chơi của chúng có thiên hướng người lớn hơn. Bình thường chúng rất yêu thích mấy thứ đồ chơi công nghệ cao kiểu này.
Bọn nhóc cũng muốn mẹ mua những thứ này nhưng khi biết giá cả của chúng rất đắt, dù rất thích nhưng bọn nhóc cũng khôn ngoan không nói cho mẹ biết.
Không ngờ người đàn ông này có thể biết sở thích của bọn nhóc!
Thậm chí Mộ Mộ còn vô thức bước hai bước về phía Lệ Bạc Thâm, đôi mắt háo hức nhìn chằm chằm vào mấy chiếc túi.
Đây đều là những bảo bối mà cậu bé thèm muốn từ lâu trên trang web, vì chúng, cậu bé thiếu chút nữa đã sử dụng số vốn nhỏ kiếm được từ việc mua bán cổ phiếu của Triều Triều, có điều trước lúc đó cậu bé đã bị Triều Triều dạy một bài học.
Mặc dù Triều Triều cũng thích nhưng cậu bé vẫn còn hận người đàn ông này đã bỏ rơi mẹ mình, thế là cậu cứ kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn đứng yên tại chỗ, còn đôi mắt thì không thể khống chế mà liếc nhìn chiếc túi.
Niềm yêu thích đã hiện rõ trên khuôn mặt của hai cậu bé.
Mộ Mộ chăm chú nhìn mấy chiếc túi cả buổi, lắp bắp quay đầu đi hỏi ý kiến của mẹ.
Nếu mẹ không đồng ý thì dù cậu bé có thích cỡ nào cũng không chịu nhận.
Khi nhìn thấy vẻ mặt của hai đứa nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn đã thoáng mềm lòng… nhưng mà, nhìn lại những thứ trong tay Lệ Bạc Thâm và Lộ Khiêm cô vẫn có chút do dự.
Mấy bộ mô hình và robot này, cô đã từng thấy hai đứa nhỏ xem qua, tất cả đều là những phiên bản giới hạn có giá thành rất cao.
Chỉ riêng bộ mô hình xe đua trong tay Lệ Bạc Thâm đã trị giá hơn 200.000 nhân dân tệ, cộng với độ cạnh tranh gay gắt trên thị trường, có lẽ giá cả còn hơn con số đó nhiều.
Lệ Bạc Thâm muốn xin lỗi bọn trẻ cô không ngăn cản, cô cũng không quan tâm hắn có tặng quà gì không.
Nhưng món quà này quá đắt.
Dường như, Mộ Mộ đã đọc được suy nghĩ của mẹ, bất đắc dĩ nhìn mô hình rồi quay lại chỗ Triều Triều.
Nhìn thấy cậu bé có vẻ có chút thất vọng, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn mềm lòng nói: “Lệ Tổng có lòng rồi, con trai tôi rất thích những thứ này, nhưng đối với bọn chúng mà nói, mấy thứ này quá mức quý trọng, không bằng như vậy đi, những thứ này giá bao nhiêu tiền, để tôi chuyển lại cho anh.”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm cau mày: “Đã là quà xin lỗi thì lý nào lại nhận tiền chứ? Hơn nữa, đồ chơi ngày thường của Tinh Tinh cũng không ít món có cái giá này, bất quá chỉ là một món quà nhỏ cho bọn nhóc thôi, tôi còn sợ mấy thứ này không đủ bày tỏ hết sự áy náy của tôi ấy chứ. Nếu để cô trả tiền cho tôi thật làm gì còn là thành ý nữa?”
Giang Nguyễn Nguyễn nghe hắn nói vậy cũng không biết phải làm sao.
Quả thực, số tiền này đối với Lệ Bạc Thâm mà nói chỉ như một giọt nước trong xô cô lại cảm thấy khó xử.
Lệ Bạc Thâm nhìn ra suy nghĩ của cô, trầm giọng nói: “Nếu như cô muốn tính toán rõ ràng như vậy, những ngày qua cô giúp tôi chăm sóc Tinh Tinh, khiến tình trạng của con bé tiến triển lên nhiều như vậy, phí tổn tôi phải trả cho cô sẽ cao hơn này rất nhiều, không biết cô có nhận hay không?”
Giang Nguyễn Nguyễn liền bỏ cuộc, gật đầu với hai đứa nhỏ: “Nếu như chú cho các con thì các con cứ nhận đi.”
Nghe vậy, Triều Triều liền lễ phép nhưng vẫn xa cách, nghiêm túc nói lời cảm ơn hắn: “Cảm ơn chú.”