Chương 149 Một người một cá thi nhau té nước.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn ba đứa nhỏ đang vui vẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút e ngại.
Vì chuyện xảy ra lần trước, cô sợ Lệ Bạc Thâm sẽ nhắc lại chuyện của Triều Triều và Mộ Mộ.
Đồng thời cô cũng không muốn Lệ Bạc Thâm nhìn thấy tình hình Tiểu Tinh Tinh đã ổn, sợ hắn sẽ mang con bé về.
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm lại gọi điện đến: “Tôi đến rồi, bây giờ các cô đang ở khu nào?”
Ba đứa trẻ đang đòi đi xem cá heo trắng biểu diễn.
Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý, sau đó đáp: “Chúng tôi sẽ đợi anh ở khu cá voi trắng.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyễn Nguyễn bắt đầu dẫn ba đứa nhỏ tới đó, Lý Bạc Thâm nhờ Lộ Khiêm mua vé xong cũng nhanh chóng đi tới khu cá voi trắng.
Giang Nguyễn Nguyễn dẫn ba đứa nhỏ tới ngồi gần hàng ghế đầu, Lệ Bạc Thâm vừa đi vào đã nhìn thấy bọn họ, hắn lập tức bước tới ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Nhìn thấy cha đến, Tiểu Tinh Tinh mỉm cười chào hỏi rồi nhanh chóng tập trung vào màn trình diễn của cá heo trắng.
Triều Triều và Mộ Mộ chỉ khẽ gật đầu với hắn, cả hai đều ăn ý không lên tiếng chào hỏi.
Rõ ràng hai đứa nhỏ đang bày thái độ xa lánh hắn.
Lệ Bạc Thâm biết thái độ này là do chuyện tối hôm đó, trong mắt có chút bất lực.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ đơn giản chào hỏi hắn một tiếng rồi cũng đưa mắt xem biểu diễn.
Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm không còn cách nào khác đành phải im lặng.
Trên sân khấu, các nhân viên huấn luyện đang ra lệnh cho cá heo trắng nhảy lên khỏi mặt nước, lúc sau lại ra lệnh cho chúng nối đuôi nhau thành vòng tròn.
Ba đứa nhỏ càng quan sát, ánh mắt càng sáng rực lên.
“Có khán giả nào muốn lên chơi trò chơi với cá heo trắng không?” Nhân viên huấn luyện quay lại nhìn khán đài.
Nghe vậy, ba đứa nhỏ lập tức nhảy dựng lên, dùng hết sức giơ bàn tay nhỏ bé lên cao.
Mộ Mộ vừa duỗi tay vừa hét lớn: “Con!”
Ánh mắt của nhân viên huấn luyện lập tức rơi vào vị trí của bọn họ: “Ba bạn nhỏ đằng kia có vẻ rất thích cá heo trắng nhỉ, nào, mời các bạn hãy lên chơi trò chơi với cá heo trắng!”
Nghe vậy ba đứa nhỏ hết sức vui mừng, nhưng vẫn không quên quay đầu lại xin Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý.
Giang Nguyễn Nguyễn còn đang lo lắng vấn đề an toàn thì bất ngờ nghe thấy nhân viên huấn luyện kia lại lên tiếng nói: “Phụ huynh có thể tự mình dẫn các bạn nhỏ xuống!”
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới dẫn ba đứa nhỏ đến bên mép hồ.
Trước tiên cô làm theo hướng dẫn của các nhân viên huấn luyện, đưa bọn nhỏ đến chơi với đàn cá heo trắng một lúc.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải dừng lại nhưng bốn người bọn họ vẫn nán lại bên hồ, không rời đi.
Ba đứa trẻ rất đáng yêu nên các nhân viên đã đồng ý cho chúng đến tương tác trực tiếp với cá heo trắng.
Giang Nguyễn Nguyễn đứng sát bờ hồ quan sát.
Triều Triều đứng sát cạnh Mộ Mộ đang tinh nghịch cúi sát người xuống mép hồ rồi hất nước lên người cá heo: “Để mình giúp bạn tắm nhé!”
Có vẻ con cá heo đó cũng hiểu lời cậu bé nói, mỗi lần cậu hất nước tới, nó sẽ quơ đầu hất cho nước văng trở lại.
Một người một cá thi nhau té nước.
Hai bên cứ té nước qua lại làm Triều Triều đứng bên cạnh cũng dính không ít nước.
Triều Triều ghét bỏ né qua một bên.
Ở phía bên kia, Tiểu Tinh Tinh đang im lặng ngồi xổm bên hồ bơi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào đầu cá heo trắng, trong đôi mắt chứa đầy vẻ yêu thương.
Chú cá heo trắng kia cũng ngoan ngoãn nổi trên mặt nước, yên lặng để cô bé chạm vào.
Một nhân viên đứng sau Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy cô bé đang thân mật với cá heo thì nhanh trí phát ra một mệnh lệnh với chú cá.
Ngay giây tiếp theo, cá heo trắng đang bơi trong hồ bỗng nhẹ nhàng nhảy lên khỏi mặt nước.
Tiểu Tinh Tinh thấy vậy lập tức giật mình muốn trốn đi nhưng cô bé bất ngờ cảm thấy trên má có hơi lạnh lạnh.
Chỉ trong chớp mắt, chú cá heo đó đã trở lại mặt nước, để lại trên bờ một vệt nước thật nhỏ.
“Ah, dì ơi, cá heo trắng nhỏ hôn con!”
Tiểu Tinh Tinh sững sờ vài giây, sau đó ngạc nhiên nhìn sang Giang Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh, chia sẻ niềm vui với cô.