Chương 147 Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Bạc Thâm chỉ nghĩ Giang Nguyễn Nguyễn vì bọn nhỏ không vui nên mới tức giận, xuất phát từ áy náy nên hắn đã mở miệng đồng ý: “Trước đây tôi không biết, nhưng giờ biết rồi. Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt bọn trẻ nữa.”
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn ba đứa nhỏ đang im lặng chơi Lego, sau đó nghĩ đến việc Lệ Bạc Thâm nhắc đến chuyện cha của bọn nhóc mà cô không hề hay biết, trong lòng bắt đầu 0tràn ngập hoảng sợ, cô cảm thấy không còn gì để nói với Lệ Bạc Thân nữa nên trực tiếp ra lệnh tiễn khách: “Thời gian đã không còn sớm nữa, hay là Lệ tổng nên về trước đi, hôm nay làm phiền anh giúp tôi đón bọn trẻ rồi.”
Lệ Bạc Thâm do dự một lúc, sau đó gật đầu rồi quay người rời đi.
Trên đường trở về, lòng hắn cứ có cảm giác như bị nghẹn cái gì đó nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Về đến nhà, Lệ Bạc Thâm bực bội cởi cà vạt ngồi trên sô pha một lúc lâu, nhưng trong lòng vẫn không thể thả lỏng được.
Một lúc sau, hắn đã đứng dậy đi đến tủ rượu lấy ra chai rượu sau đó đứng bên cạnh cửa sổ tự rót cho mình một ly.
Sau khi uống hai ly rượu, trong đầu hắn dần đần hiện lên khung cảnh bàn ăn tối nay.
Hai đứa nhỏ vừa ủy khuất vừa bực tức hỏi hắn, vì cái gì không thích bọn chúng.
Nghĩ đến vẻ mặt và giọng điệu của hai đứa nhỏ, Lệ Bạc Thâm chỉ cảm thấy tim mình hình như bị thứ gì đó bóp mạnh, đau đớn một hồi lâu.
…
Sau khi Lệ Bạc Thâm rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn đi đến bên cạnh bọn nhỏ, cùng chơi với bọn nhỏ một lúc rồi mới để chúng lên lầu ngủ.
Sau khi dỗ Tiểu Tinh Tinh ngủ xong, Giang Nguyễn Nguyễn chần chừ một lát rồi mới gõ cửa phòng hai cậu nhóc.
Triều Triều và Mộ Mộ bị chuyện xảy ra lúc tối làm tâm trạng không được tốt, nên lúc này cả hai cậu bé đều chưa ngủ.
“Mẹ, có chuyện gì sao?” Triều Triều ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ở cửa thì khó hiểu hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cậu bé: “Mẹ muốn cùng bọn con tâm sự một lát, chúng ta vào rồi nói chuyện.”
Triều Triều ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về phía giường, cậu bé đang mặc bộ đồ ngủ hình con bò sữa, với mái tóc mềm mại có vài sợi tóc ngỗ ngược không nghe lời nhô lên, nhìn sơ qua bóng lưng trông rất dễ thương.
Lòng Giang Nguyễn Nguyễn dịu lại, cô đóng cửa xong liền ngồi xuống cạnh giường của hai đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay chú Lệ hỏi về chuyện của cha sao?”
Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Triều Triều dùng giọng hát ngọt ngào nói thêm: “Chúng con nói mình không có cha, cũng không thích cha.”
Nghe vậy, trái tim Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi co rút lại, có chút đau lòng.
Giọng điệu của cậu bé rõ ràng có chút buồn bã.
Bởi vì cô đã một mực giấu đi thân thế của bọn nhỏ mới khiến bọn chúng nghĩ rằng mình thực sự không có cha.
Nhưng nếu để bọn nhỏ biết được người đàn ông mà chúng đã ở cùng suốt hai ngày qua chính là cha của mình, không biết bọn nhỏ sẽ nghĩ thế nào…
“Các con… có nghĩ mình khác với những người bạn khác không? Các con muốn có cha không?” Giang Nguyễn Nguyễn ngập ngừng hỏi.
Hai đứa nhỏ lắc đầu: “Không ạ.”
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày: “Thế nhưng mà…” Rõ ràng tối hôm nay bọn nhỏ đã vì chuyện này mà tâm trạng không tốt.
Hai đứa nhỏ chia ra mỗi đứa ôm lấy một cánh tay của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc: “Chúng con tuy không có cha nhưng chúng con có mẹ! Mẹ của chúng con là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời! Không ai có thể so sánh được! ! Bọn con không có gì phải ghen tị với các bạn khác!”
Nói xong, như để chứng minh điều gì đó, Mộ Mộ ngây thơ nhìn mẹ: “Không phải em gái có cha, nhưng em gái vẫn thích mẹ hơn đó sao? Mẹ là tốt nhất! Chúng ta không cần cha!”
Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa đau lòng, cô trở tay đem hai đứa nhỏ ôm vào lòng, qua hồi lâu vẫn không nói nên lời…