Chương 146 Cậu thật sự rất muốn hỏi rõ ràng.
Mộ Mộ ở bên cạnh định nói gì đó nhưng nghe anh trai nói vậy cũng không lên tiếng nữa.
Xém chút nữa cậu quên cha là người xấu, cậu không nên để ý đến ông ấy nữa!
Thấy hai đứa nhỏ có vẻ không vui, đôi mày của Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại, tự biết mình đã hỏi một câu không đúng nên hắn đã nói xin lỗi: “Xin lỗi, chú không cố ý nhắc đến chuyện buồn của các con.”
Nói xong hắn lại không biết an ủi gì thêm, há miệng một lúc vẫn nói không nên lời.
Triều Triều cúi đầu xuống, giả vờ chăm chú ăn uống: “Không sao, dù sao bọn con cũng quen rồi.”
Bầu không khí trên bàn nhất thời có chút ngột ngạt.
Sau khi im lặng ăn một hồi, Mộ Mộ không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn Lệ Bạc Thâm, đôi mắt đỏ hoe: “Chú, chú có thích trẻ con không?”
Nhìn thấy dáng vẻ cậu bé khiến Lệ Bạc Thâm không khỏi sững sờ.
Mộ Mộ nghĩ thầm: “Hẳn là thích nhỉ? Mình thấy ông ấy đối xử với em gái rất tốt, vì vậy chắc là ông không ghét trẻ con đâu ha? Nhưng mà, vậy thì tại sao ông ấy lại không thích chúng ta?”
Cậu bé vừa nói vừa nhìn Lệ Bạc Thâm với ánh mắt đáng thương.
Rõ ràng cha không có ghét trẻ con, vậy tại sao cha lại không cần bọn chúng?
Cậu thật sự rất muốn hỏi rõ ràng.
Triều Triều vừa nghe thấy lời nói của em trai, trong lòng cũng có chút cảm động, cậu cũng biết em trai đang muốn hỏi cái gì, vì vậy vội vàng gắp cho Mộ Mộ một đũa rau: “Ăn nhanh lên đi, không phải em đói bụng lắm sao?”
Mặc dù chính cậu cũng rất buồn, nhưng cậu không được thể hiện ra trước mặt người đàn ông này.
Hơn nữa, mẹ cũng không muốn để người đàn ông này biết về lai lịch của họ.
Mộ Mộ bị anh trai nhắc nhở thì mím môi không nói thêm gì nữa, cúi đầu im lặng ăn thức ăn trong bát, không thèm gắp thêm trong đĩa nữa.
Cuối cùng Lệ Bạc Thâm cũng không có cơ hội trả lời câu hỏi của cậu nhóc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút thắc mắc, không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy.
Bầu không khí trên bàn ăn lại trầm xuống.
Mãi đến khi bữa tối kết thúc, mấy người bọn họ vẫn không lên tiếng trò chuyện nữa.
Tiểu Tinh Tinh thì vốn dĩ đã không nói chuyện, nhưng hai cậu bé kia cũng mất hứng không muốn nói chuyện nữa.
Thân là người lớn, Lệ Bạc Thâm muốn khơi mào đề tài mới mấy lần, nhưng không biết tại sao cứ nhìn đến mặt hai đứa nhỏ, hắn lại không nói nên lời.
Dùng bữa xong, Lệ Bạc Thâm đưa bọn họ trở về nhà Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn còn chưa trở về, thím Trương đi qua đi lại lo lắng, thấy thiếu gia đưa ba đứa nhỏ trở về, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Bạc Thâm không rời đi ngay mà đứng lại vừa nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa trong phòng khách, vừa trò chuyện với thím Trương bên cạnh.
Mãi cho đến bảy, tám giờ tối, Giang Nguyễn Nguyễn mới trở về.
Ba đứa nhỏ đột nhiên cư xử có chút bất thường, bọn nhỏ chỉ liếc nhìn mà không lên tiếng chào hỏi cô như thường lệ.
Thấy vậy Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, hình như tâm trạng của mấy đứa nhỏ không ổn lắm.
Thấy Lệ Bạc Thâm vẫn còn ở đó, nên cô đã đi tới hỏi hắn: “Bọn chúng bị sao vậy? Ở trường có người nào bắt nạt chúng sao?”
Lông mày của Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại, ánh mắt có chút áy náy: “Lúc ăn tối tôi có nhắc đến chuyện cha của chúng, sau đó chúng liền trở nên thế này, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Sao anh lại hỏi bọn chúng câu này?”
Lệ Bạc Thâm nhớ tới lúc mình hỏi câu đó, chính hắn cũng không rõ tại sao lại như vậy nên nhất thời nói không nên lời.
Giang Nguyễn Nguyễn đè nén sự hoảng loạn trong lòng, lạnh giọng cảnh cáo: “Từ nhỏ hai đứa chúng đã không có cha, cũng không thích người khác nhắc đến chuyện này, sau này anh đừng hỏi về cha chúng nữa.”