Chương 145 Lời nói vừa dứt, hai đứa nhỏ đều sững sờ.
Mộ Mộ đang đói, vừa nghe hắn nhắc đến ăn lập tức thu hồi sự chú ý khỏi khung cảnh phòng ăn, vừa đếm ngón tay vừa liệt kê: “Con muốn ăn sườn chua ngọt, cá hấp và đùi gà… Con và anh hai đều thích mấy món đó!”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm lại quay đầu nhìn Triều Triều im lặng ở bên cạnh.
Triều Triều vốn không muốn trả lời, nhưng nghe Mộ Mộ đã nói vậy rồi, cậu bé chỉ có thể im lặng gật đầu.
Lệ Bạc Thâm gọi món theo khẩu vị của ba đứa nhỏ, hắn không biết nên nói gì với bọn nhỏ nên cả bàn cơm lập tức rơi vào im lặng.
Sau khi các món ăn được dọn lên, Lệ Bạc Thâm còn cố ý bảo phục vụ đặt mấy món ăn trước mặt bọn nhỏ.
Lúc này Triều Triều mới lễ pháp lên tiếng cảm ơn hắn: “Cảm ơn chú.”
“Không cần khách sáo.” Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu, hắn vẫn không thể hòa hợp với hai đứa nhỏ này nhiều, giọng điệu lúc nói chuyện vẫn có chút cứng ngắc.
Suốt bữa ăn, dù hắn không ân cần cho bọn nhỏ ăn như Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn gắp ít rau cho chúng.
Cả đám nhóc vùi đầu ăn hăng say.
“Có ngon miệng không?” Lệ Bạc Thâm không tìm được đề tài nào, suy nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra một câu quan tâm.
Mộ Mộ ngẩng đầu lên tự sờ sờ bụng, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: “Ngon lắm, nhưng không ngon bằng đồ ăn của mẹ!”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm tò mò nhíu mày: “Mẹ con rất thường nấu ăn cho con sao?”
Mộ Mộ không suy nghĩ gì nhiều, nói “Ừm… Mỗi khi mẹ không bận rất hay nấu cho bọn con ăn, còn khi có việc bận rộn, thậm chí cả mẹ cũng không có thời gian ăn…”
Nói đến đây, trên mặt cậu bé có chút lo lắng, chắc chắn bây giờ mẹ cũng chưa ăn đâu.
Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Tinh Tinh hơi sáng lên, cô bé có chút hâm mộ.
Cô bé cũng muốn được ăn thức ăn do dì xinh đẹp nấu mỗi ngày!
Lệ Bạc Thâm không chú ý đến suy nghĩ của bọn nhỏ lắm, hắn chỉ có chút tò mò về cuộc sống thường ngày của Triều Triều và Mộ Mộ: “Vậy mỗi khi mẹ bận, các con phải làm sao?”
Nói xong, Lệ Bạc Thâm lại có chút hối hận.
Giang Nguyễn Nguyễn bận rộn thì đương nhiên cha của chúng sẽ chăm sóc cho chúng, cũng không đến mức ba mẹ con phải tự sinh hoạt ở nước ngoài.
Nghĩ đến đây, hắn lại kìm không được suy nghĩ về người phụ nữ nhỏ bé đó.
So với sáu năm trước thì bây giờ cô ấy trông sắc sảo hơn rất nhiều, hình như cũng gầy hơn trước nữa.
Mộ Mộ không biết anh đang nghĩ gì nên đã ngây thơ trả lời: “Khi mẹ bận thì thầy của mẹ, hoặc dì trợ lý sẽ giúp mẹ chăm sóc bọn con, đôi khi mẹ còn đưa bọn con đến viện nghiên cứu, mấy cô chú ở đó đều rất thích bọn con!”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, trong lòng cũng có chút không vui: “Cha của các con thì sao, vì sao ông ấy không chăm sóc các con?”
Lời nói vừa dứt, hai đứa nhỏ đều sững sờ.
Cha sao? Cha của chúng đang ngồi ở đây mà, có điều tự ông ấy không biết điều đó thôi.
Triều Triều lặng lẽ dừng đũa, đôi mày nhỏ nhíu lại, cậu bé không để Mộ Mộ mở miệng nữa mà tự nhìn thẳng Lệ Bạc Thâm hỏi: “Chú đang muốn biết chuyện gì sao?”
Lệ Bạc Thâm hơi sững sờ một lúc rồi thản nhiên đáp: “Không có, chú chỉ hơi quan tâm một chút thôi.”
Triều Triều nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thu hồi ánh mắt phẫn nộ, cậu bé nhỏ giọng nói: “Kể từ khi sinh ra, bọn con vẫn chưa từng nhìn thấy cha, cha chính là đồ bại hoại, không cần mẹ, không cần bọn con, bọn con không thích ông ấy!”
Nói xong cậu bé lại ngẩng đầu nhìn Lệ Bạc Thâm một lần nữa, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.