Chương 6 - Chương 6
– Trẫm chưa bao giờ nhìn thấy loài hoa này, ai mang đến vậy?
Một vị quan đứng lên mà run rẩy, cố nuốt nước bọt. Hắn cảm thấy mình làm sai gì rồi, thật lo cho cái mạng và gia đình quá. Khánh Hi thấy vị quan kia cứ như sợ hãi, không khỏi nhíu mày.
– Cứ nói đi đừng lo ngại, ái khanh.
– Thưa bệ hạ, bình thượng trắng là do thần mang đến ạ. Còn khóm hoa màu trắng kia, là do con trai của thần tìm thấy trong rừng ạ.
Dường như con trai của hắn rất gan dạ, khi nghe phụ thân bảo thế thì đứng lên làm dọa hắn đứng tim. Khánh Hi nhìn cậu bé mới vừa tròn mười tuổi nhưng đã cao hơn bằng hữu cùng trang lứa, pha thêm một chút hờ hững lạnh lùng. Nhưng ông cảm thấy sau này ắt sẽ thành đại sự, một sự tự tin trong đôi mắt ấy khiến cho ông yêu thích.
– Không biết khanh tên là gì?
– Tên của thần là Lam Liệt Phượng, con trai của Lam Hầu Tước. Còn về những khóm hoa này là do thần thấy được cũng là lúc tiểu hoàng tử vừa tới đây không lâu, hoa này vốn không tồn tại.
Y dừng một chút rồi tiến lên, tay cầm lấy bình thượng trắng. Quỳ xuống muốn xin phép ông cho đến gần tiểu hoàng tử, Khánh Hi đành gật đầu. Khi đi từng bước về phía bé, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Dù không hiểu chuyện gì nhưng bé đưa tay lên, khóm hoa vừa đụng vào bé đã phát ra những tia sáng rực rỡ.
Ai trong sảnh tiệc đều ngạc nhiên, tiếng cười khúc khích khiến cho bầu không khí bớt đi vẻ ngưng đọng. Lam Liệt Phượng thật sự rất không biết nói gì, vốn định cầm lại cho tiểu hoàng tử chơi nhưng ai ngờ đâu cũng đứng hình luôn.
– Chuyện này….
Khi mọi người đang trong sự ngỡ ngàng với việc vừa xảy ra, bỗng xung quanh biến đổi lớn. Từ trên trời hàng ngàn khóm hoa rơi xuống, phủ đầy màu trắng xóa y như tuyết. Cứ ngỡ chuyện xảy ra với hoàng cung, ngờ đâu những nơi khó khăn tìm thấy được sự sống. Bá tánh luôn tưởng vị thần trên cao thương xót, ngay khi biết nay là lễ đầy tháng của tiểu hoàng tử đều vui mừng.
– Chẳng lẽ tiểu hoàng tử là được thần ưu ái?
– Cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng để sống rồi, đa tạ thần trên cao…
Toàn bộ bá tánh đều quỳ xuống cảm tạ, ai ai cũng ngỡ bản thân đã sắp c.hế.t trước khi cứu tế đến. Thật may mắn khi họ tìm được lương thực và nguồn nước, tuy không nhiều nhưng họ sẽ dùng đôi tay này tạo ra nhiều hơn nữa.
__________
Nơi lãnh cung lạnh lẽo, Âu Hoàng Long Tứ hoàng tử đang tự mình thưởng thức đêm khuya thanh vắng. Khi một hoa nhỏ rơi xuống tay, Hoàng Long nhìn lên trời thấy rất nhiều hoa màu trắng thuần khiết đang ghé qua trần gian.
– Thật thuần khiết như màu của nó, cũng thật dễ mong manh…..
Hiện nay người thanh niên này vừa tuấn tú vừa trầm lặng, không còn giống như xưa nữa. Thời gian là gì? Liệu có thể cho bạn một kỷ niệm, cũng không thể phai mờ đi vết thương in sâu trong lòng.
– Nhi thần sẽ làm, đây là câu trả lời cho câu hỏi đấy.
Hoàng Long cười lạnh, y đóng cửa ngăn cách bản thân mình với thế giới bên ngoài. Y vốn không hối tiếc khi làm ra chuyện ấy, nếu có thể quay ngược thời gian thì y sẽ bảo vệ được người mình yêu.
– ” Do ta vô dụng dù có là thái tử, bảo vệ bá tánh nhưng không thể bảo vệ người…. “
__________
Khánh Hi nhìn bé con trong lòng rồi nhìn hoa rơi, ông nở nụ cười hôn lên mặt bé. Điều may mắn nhất là khi bé vừa đến thế gian này, ai ai cũng vui mừng chào đón một sinh linh bé nhỏ.
– Trẫm thấy loài hoa chưa có tên, ngay ngày tiểu bảo bối vừa đến đây. Không ấy trẫm gọi là hoa khả vân đi, mọi người thấy thế nào?
– Thần thiếp thấy tên này rất hay, vừa như ánh sáng đến rồi như làn mây bay đi.
Trần Thanh Quỳnh Hoàng hậu cảm khán không thôi, bà rất thích hoa này khi vừa gặp lần đầu. Ban đầu bà đã để ý đến khóm hoa trong bình, rất muốn trồng thật nhiều xung quanh Khôn Ninh Cung.
– Thần thấy tên rất hay, hoa vừa tinh tế thuần khiết như tiểu hoàng tử.
Khánh Hi đều thấy ai cũng đều đồng ý, ông ban tên cho hoa xuất hiện trên thế gian là khả vân. Từ trong cung truyền ra tên của loài hoa, mọi người đều cảm tên này nghe rất hay. Làn gió xuân vừa dịu dàng thổi qua mây để lại những niềm lưu luyến.