Chương 5 - Chương 5
Lễ đầy tháng của tiểu hoàng tử còn hai ngày nữa, khắp nơi đều đang tấp nập bận rộn. Trên từng nẻo đường hay hoàng cung đều có những tiếng nói vui tươi, ai ai cũng đang bàn luận về tiểu hoàng tử.
Tại Dưỡng Tâm Điện, nhân vật chính được nhiều người nhắc đến hiện tại đang ngủ rất ngon lành. Sau khi hoàn thành tất cả công việc, Khánh Hi đi đến trước nôi của bé. Khánh Hi nhìn hình hài nhỏ bé ấy mà cảm thán, rồi đưa cánh tay ra đo.
– Sao Phương Nhi có quá bé không vậy? Trẫm nhớ hồi đó gặp các hoàng tử khác thì cũng lớn lắm mà?
Phan công công từ bên ngoài đi vào, chuẩn bị báo công việc đã hoàn thành thì nghe hắn nói vậy, chân bước nhanh đến chỗ Khánh Hi.
– Bệ hạ, lúc người gặp các hoàng tử khác thì cũng đã hai tuổi rồi ạ. Vì vậy nên ngài nhìn tiểu hoàng tử như vậy là đúng thôi ạ!
Khánh Hi cũng cảm thấy lời Phan công công nói đúng, hắn nhớ không nhầm thì lúc đó các hoàng tử đã biết đi hết rồi. Chợt nhận ra được việc, thời gian trôi qua rất nhanh nhưng nếu nhìn lại thì nó cũng chậm. Khánh Hi cảm thán rằng bản thân đã sống quá lâu, chưa gì hết đã gần đến cuối cuộc đời.
– Gần hết cuối đời, trẫm lại có thêm một tiểu hoàng tử như này cũng đủ mãn nguyện rồi….
Phan công công nhìn hắn, cảm thấy hắn là người trên vạn người nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn cô đơn. Y thở dài, nhớ đến chuyện xưa mà lòng đầy tràn tiếc nuối.
” Nếu như năm đó, tiên đế không cấm cản thì giờ bệ hạ sẽ như thế nào? Nơi chốn hoàng cung luôn đầy rẫy những chuyện nguy hiểm, giờ đây nhìn bệ hạ cô đơn ngồi trên đó. Không biết vị ấy sẽ nghĩ gì? “
Khánh Hi nhìn y, hắn biết y nghĩ gì. Dù là người ngồi trên ngai vàng, có hàng ngàn mỹ nhân nhưng tâm của hắn luôn trao cho một người.
” Không biết người ấy hiện tại sống có tốt không? “
___________
Tại thế kỷ XX
Nơi thành phố nhộn nhịp xa hoa, cũng không kém phần dơ bẩn. Tòa nhà cao nhất tầng lớp thượng lưu, căn phòng to lớn nhưng lại long trọng đến lạ thường. Một người đàn ông đang nằm trên giường, giấc ngủ hình như không được yên bình. Người ấy bật dậy thở hổn hển, đứng lên đi lấy một ly nước ấm. Cầm lấy ly nước mà ra ngoài ban công, đôi mắt ngước nhìn trời đêm.
– Hai thế giới khác nhau, ta vẫn luôn nhớ về người…..
__________
Nháy mắt đã trôi qua hai ngày, các vị cung nữ hết sức nhẹ nhàng mà thay đồ cho tiểu hoàng tử. Thế Phương nhìn các vị tỷ tỷ hết tắm rồi thay đồ, đôi mắt vẫn mơ mơ màng màng không khóc cũng không nháo. Khi đưa đến trước mặt cái ông nọ, bé lại muốn nhắm mắt giả bộ ngủ.
Khánh Hi nhìn đứa con trai đang nhắm mắt giả bộ ngủ kia thì bất lực, hắn đã làm gì mà con ghét thế kia? Phan công công nhìn bệ hạ bị ghét, y nín cười. Chưa bao giờ thấy hắn bất lực như này sau bao nhiêu năm, y cảm thấy chỉ có người bạn của mình mới khiến hắn thấy bất lực.
– Bệ hạ, sắp đến giờ rồi ạ.
Khánh Hi gật đầu, ôm bé đi ra ngoài. Hắn đi đến nơi diễn ra lễ đầy tháng, bé chỉ biết nhìn người đang ôm mình. Khi vừa bước vào, tất cả mọi người đều đứng lên thỉnh an.
– Thần/ thần thiếp/ nhi thần tham kiến hoàng thượng/ phụ hoàng.
Khánh Hi ngồi xuống, tay vẫn đang cẩn thận ôm bé. Hắn nhìn bé rồi gật đầu với mọi người, Phan công công thấy mọi người đã an ổn vị trí liền nói.
– Bữa tiệc đầy tháng, xin được phép bắt đầu.