Chương 90
Lúc trở về, Thẩm Diên không ngồi xe, mà chậm rãi đi bộ, có lẽ y muốn nhìn kỹ thành trì, hoặc muốn đi dạo cùng Vệ Toản.
Y cũng không rõ tâm tư của mình.
Khi đi tới ven hồ, Vệ Toản kéo y ngồi xuống, lười biếng nói: “Ta mệt rồi.”
Thẩm Diên cười nói: “Ngươi mà cũng biết mệt.”
Vệ Toản nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng: “Sao ta không biết mệt chứ?”
“Lúc ăn cơm, may là có ngươi ngăn cản, nếu thật sự bị người ta kéo đi giao đấu, chắc sẽ mất mặt lắm.”
Thẩm Diên nói: “Sao không nói sớm.”
Vệ Toản ho nhẹ một tiếng, nói: “Không phải vì muốn lập uy sao?”
“Nhiều người nhìn như thế, nếu đánh xong nằm lăn ra thở, sau đó than mệt kêu người khiêng về nhà, vậy cũng quá mất uy nghiêm rồi.”
Sau khi tắm rửa thay đổi xiêm y, hắn lập tức biến thành dáng vẻ cao thủ giang hồ, mấy binh lính kia nhìn hắn, chẳng phải tràn đầy khâm phục sao.
Thẩm Diên nghe vậy buồn cười, bất giác nhếch khóe môi.
Lúc này trời đã tối, trên đường ít người qua lại, nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất mùi cơm bếp, ven đường có một cô bé đang xách giỏ hoa nhảy nhót chạy về nhà, hoa trong giỏ thơm ngát, Vệ Toản với tay mua một bông, sờ vào hầu bao muốn trả tiền.
Tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, ngước nhìn hắn, thấy hắn lạ mặt, lại len lén nhìn Thẩm Diên, chợt đỏ mặt, nói: “Các ngài là…… ta không thể lấy tiền của các ngài.”
Hiển nhiên đã nghe trong nhà nói cái gì rồi.
Vệ Toản dừng một chút, cười nói: “Đưa cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy.”
Ai ngờ tiểu cô nương liên tục nói: “Không được, ta không lấy đâu.”
Rồi ôm giỏ bỏ chạy.
Vệ Toản đứng nhìn, hắn còn sức đuổi theo, chỉ búng nhẹ đầu ngón tay.
Ném một viên bạc vụn vào giỏ của cô bé.
Thấy tiểu cô nương vô tri vô giác chạy thật xa, Vệ Toản nhướng mày, đắc ý cười nói: “Tiểu nha đầu còn muốn đấu với ta.”
Vệ Toản còn mặc áo vải trong quân doanh, mặt mày hớn hở, khoanh chân ngồi bên bờ hồ, không giống tiểu Hầu gia, mà giống như con hoang nhà ai.
Cầm bông hoa thưởng thức một hồi, rồi vẫy tay với y, nói: “Lại đây, ta cài trâm hoa cho ngươi.”
Thẩm Diên sau khi bị hắn hỏi ‘có thích hay không’, trong lòng vẫn luôn bối rối, không muốn hồ nháo với hắn, chỉ nói: “Ngươi muốn cài thì tự cài, phong lưu một mình ngươi đi.”
“Ta không phải Tấn Án, tự dưng cài trâm hoa làm gì?”
Một lúc sau, Vệ Toản mỉm cười thở dài: “Lúc ta rời đi, đã thương lượng với Bạch tướng quân, từ ngày mai trở đi, ta sẽ sống trong doanh trại.”
Thẩm Diên giật mình, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Trong lòng y hiểu rõ, muốn làm thủ lĩnh thì đương nhiên phải như thế, hôm nay chẳng qua chỉ là làm cho mọi người tin phục, Vệ Toản muốn trong khoảng thời gian ngắn nắm chắc quân đội thành Khang Ninh, hiển nhiên phải cùng mọi người ăn ở trong doanh trại.
Y nói: “Nếu đã như vậy, để ta bảo Tri Tuyết chuẩn bị một chút.”
Vệ Toản trầm giọng nghiêm túc nói: “Ngươi không được phép tới.”
“Ngươi đi đường mệt nhọc, không dễ dàng mới nghỉ ngơi được một hai ngày, chỉ cần cùng Liễu quân sư thương nghị chuyện phòng thủ thành là được, nhân lúc quan xá thanh tĩnh, nhờ Lâm đại phu sắc thuốc điều dưỡng cho ngươi.”
“Nếu không, sẽ sinh bệnh thật đó, trong thành nếu có chuyện gì, ta…… cũng không thể kịp thời săn sóc ngươi.”
Thẩm Diên nhíu mày, hô một tiếng: “Vệ Toản.”
Giọng Vệ Toản càng thêm nặng nề, hắn cố chấp nói: “Thẩm Diên, lần này ta là chủ tướng, quân lệnh như núi, ngươi cũng phải nghe theo lời ta.”
Thẩm Diên không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Một lúc sau, Vệ Toản khẽ thở dài, đứng dậy bước đến đằng sau y.
Thẩm Diên không nhìn hắn, chỉ rũ mắt xuống mặt hồ nhìn những vì sao trên trời, nhìn y và Vệ Toản.
Vệ Toản cẩn thận ôm y từ phía sau, cài hoa lên tóc y.
Hắn mặc thường phục trắng ngà mộc mạc, giống như thiếu niên bình thường, nam tử bình thường, mang theo vài phần chiếm hữu ôm chặt lấy y, vùi mặt vào hõm cổ y.
Vệ Toản nghẹn ngào nói: “Đưa ngươi đến đây, ta đã rất sợ rồi.”
Thẩm Diên càng coi trọng tòa thành này, hắn càng nhớ lại những cảnh tượng ở kiếp trước, càng hiểu rõ tại sao Thẩm Diên lại vì tòa thành này mà ngã xuống.
Toà thành này khiến Thẩm Diên trở thành một người bất phàm.
Cũng khiến trái tim Vệ Toản không ngừng thấp thỏm, e ngại và ích kỷ.
Điều này cũng rất bình thường.
……
Mấy ngày sau, Vệ Toản ngâm mình trong quân doanh của thành Khang Ninh, không trở về quan xá nữa.
Minh Du công chúa vào thành, đại thần phụ trách việc này họ La, trong triều có thể coi là người có tiếng nói.
Chỉ là Tân Nhân bên kia chậm chạp không chịu bàn bạc việc này, nói là nghi thức đến nghênh đón công chúa vẫn chưa thống nhất, những người còn lại không dám tự ý chuyên quyền.
Cứ trì hoãn kéo dài, nhưng những lời trong thư lại khẩn thiết thành khẩn, lông mày La đại nhân nhíu chặt nhiều lần, đành phải tạm thời kiềm chế, không khí trong thành cũng trở nên căng thẳng.
Thẩm Diên không thể gặp Vệ Toản thường xuyên.
Thỉnh thoảng khi Thẩm Diên trao đổi với Liễu quân sư, có thể nhân tiện liếc nhìn hắn vài lần, Vệ Toản lúc dẫn binh, thật sự rất khác.
Dáng vẻ lười biếng biến mất, thay bằng sự sắc bén như bảo kiếm rời vỏ.
Vệ Toản từ nhỏ đã kiêu ngạo phú quý, không bị trói buộc, lại từ trong những trận chiến đẫm máu ở Bắc Cương trở về, vì vậy hắn có cách điều binh của riêng mình.
Mấy ngày sau, quân đội thành Khang Ninh đã không còn hồn nhiên vô tư, mà đã tăng vài phần nhuệ khí.
Thẩm Diên rũ mắt, không muốn nhìn nhiều, sợ sẽ ghen tị.
Nhưng lại nhịn không được liếc nhìn Vệ Toản thêm lần nữa.
Thẩm Diên đôi khi mơ mộng từng khoảnh khắc rung động.
Là khi Vệ Toản bị y xối đầy rượu, tư thế chật vật khuất nhục. Là khi Vệ Toản ôm chặt y từ phía sau. Là khi hắn ghé vào tai y, giống như trêu chọc hỏi y, có thừa nhận thích hắn hay không.
Y nghi ngờ tên khốn Vệ Toản này, có lẽ đã sớm chuẩn bị giai đoạn cách xa y, nên mới cố ý làm nhiều hành động tra tấn khiến y ngủ không yên giấc.
Mỗi lần tỉnh dậy đều là tức giận bực bội.
Nhưng khi cơn giận qua đi, lại không nhịn được từ bên gối lấy ra một hầu bao nhỏ.
Bên trong hầu bao căng phồng, là hai mươi mấy hạt đậu đỏ.
Thẩm Diên dùng ngón tay mân mê, đếm từng hạt một, cảm thấy mình rất mất mặt.
Lúc này mới có mấy ngày.
Thẩm Diên cười nhạo chính mình, ném hầu bao xuống gối, ôm quả cầu thỏ ngủ tiếp.
Lại qua mấy ngày, mọi người ở thành Khang Ninh đều ngóng trông Minh Du công chúa bình an vô sự trở về nước, ai cũng mong sống thật tốt, không muốn dấy lên chiến sự.
Đến ngày lập hạ, hai bên cuối cùng cũng đạt được thoả thuận, sáng sớm, La đại nhân cùng một đám thị vệ đã theo nghi giá của Minh Du công chúa rời khỏi thành.
Thẩm Diên cũng dậy rất sớm, chỉ ăn chút cháo đậu nguội, cảm thấy hơi bất an, nên lên đỉnh thành ngồi quan sát, xa xa nhìn đoàn người đã trở về chưa.
Thời tiết lập hạ có chút nóng, bình thường ở kinh thành lúc này, đã có bán đồ ăn lạnh. Thẩm Diên không thấy những món đó ở thành Khang Ninh, chỉ mua một chén nước đường, dặn dò hôm nay nếu có việc gì, cứ lên đỉnh thành tìm y.
Ăn xong một chén, Tri Tuyết không cho Thẩm Diên ăn thêm chén thứ hai, y cũng không buồn, chỉ bình tĩnh nhìn ra xa.
Không bao lâu, nhìn thấy phụ tá của La đại nhân trở về, bẩm báo: “Mọi việc đều thuận lợi, đại nhân đang ăn tiệc, rất nhanh sẽ trở về.”
Nghe vậy, mọi người đều vui mừng.
Thẩm Diên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn, Tri Tuyết đứng bên cạnh y, nhỏ giọng nói: “Công tử, hay là chúng ta trở về ăn chút gì đi.”
Thẩm Diên chần chờ, nói: “Chờ một chút.”
Y xưa nay suy nghĩ cẩn thận, phải chứng kiến chuyện thành mới được.
Tri Tuyết nhìn y, mím môi nói: “Vậy ta đi mua thêm một chén nước đường.”
Thẩm Diên lúc này mới hơi giãn cơ mặt, cười nói: “Được.”
Một lát sau, sắc trời đã tối, sương mù nhiều hơn, nhiệt độ thấp xuống, xiêm y trên người Thẩm Diên không đủ ấm.
Chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa trở về.
Mọi người cùng Thẩm Diên nhìn ra xa, hình như La đại nhân đã trở lại, giống như lúc ra khỏi thành, mang theo hơn mười thị vệ, phía sau còn có rất nhiều hòm rương, một người cao giọng hô: “La đại nhân đã trở lại, xin hãy mở cửa thành.”
Từ trên tường thành nhìn xuống, dáng người y phục đều không khác gì lúc rời cổng.
Mọi người đã đợi nửa ngày, lúc này vẻ mặt vui mừng, chuẩn bị mở cửa.
Thẩm Diên lại ngăn người lại.
Ấm giọng nhắn gửi: “Đêm tối gió lớn, không dám mở cửa.”
“Dưới thành nếu thật sự là La đại nhân, kính xin tạm ở ngoài thành một đêm.”
Thị vệ nghe xong liền nói: “Như vậy sao được?”
“Để bồi thường chuyện chờ đợi nhiều ngày, người Tân đã cho chúng ta rất nhiều tiền bạc, qua đêm ngoài thành làm sao có thể an toàn?”
“Nếu các ngươi muốn kiếm chút lợi lộc, cứ nói thẳng là được.”
Nói xong, liền mở ra một cái rương, bên trong chất đầy đồ vật vàng bạc sáng loáng, rất là mê người.
Ánh mắt mọi người nhất thời đều bị những đồ vật vàng bạc kia hấp dẫn.
Thẩm Diên ngưng trọng, nói: “Các ngươi tháo mũ ra, ngẩng đầu lên.”
Kỳ thật cho dù có ngẩng đầu lên, xuyên qua màn đêm dày đặc sương mù, cũng rất khó phân biệt được dung mạo, nhưng Thẩm Diên lại cố ý nói vậy.
Quả nhiên thấy đám người phía dưới ngập ngừng.
Thẩm Diên trầm xuống, nhịn không được tiến lên một bước, từ trên thành lạnh lùng nói: “Các ngươi do dự cái gì!”
Người cầm đầu ngẩng đầu lên, cười nói: “Ta là sứ thần La Hưng Châu……”
Lời còn chưa dứt, đã vang lên tiếng lò xo.
Tên thị vệ kia nhanh tay mở nắp một một cái rương khác.
Trong nháy mắt, vạn tiễn từ trong rương đồng loạt bắn ra.
Mọi người đều nghe được một câu: “Tránh ra! Gian trá!”
Thẩm Diên thể chất yếu ớt, hành động chậm nửa bước, được người kéo về phía sau.
Tiếng mũi tên xé gió lướt qua bên tai.
Kèm theo giọng nói vô cùng lạnh lùng và tức giận của Vệ Toản: “Thẩm Chiết Xuân, ngươi không muốn sống nữa à?”
Thẩm Diên ngẩn ra.
Không biết từ lúc nào, Vệ Toản đã mặc áo giáp bạc xuất hiện trên tường thành, hắn không thèm liếc xuống bên dưới, lạnh lùng nói: “Châm lửa, thả đá!”
Những tảng đá lớn vốn được chuẩn bị từ trên thành lập tức rơi xuống.
Binh lính trong thành lúc này mới tỉnh ngộ.
Dưới thành không phải sứ thần, chỉ là một kẻ có tầm vóc tương đương, mượn bóng đêm dày đặc muốn lừa mở cổng thành, còn binh lính phía sau đều là quân Tân mặc y phục Đại Kỳ.
Bọn chúng bị đá lớn rơi trúng tan đàn xẻ nghé.
Khoảnh khắc đá rơi.
Từ trong bóng đêm, thiên quân vạn mã mọi hướng lao đến, đồng loạt hô “giết”, mặt đất rung chuyển theo tiếng vó ngựa.
Thành trì cô độc trong sương mù cũng trong nháy mắt bừng sáng lên.
Trong cơn chấn động này, lửa ra hiệu, lửa đuốc, lửa nấu dầu nóng bùng lên dữ dội.
Thẩm Diên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Vệ Toản, không hề kinh hồn bạt vía, y quan sát ánh lửa và tiếng vang phát ra từ hai bên trái phải trong màn sương mù dày đặc. Một lúc sau, nghiêm mặt nói: “Vệ Toản, nhân số còn nhiều hơn chúng ta dự đoán.”
Vệ Toản nhìn y, rồi xoay người hạ lệnh.
Khi bước ngang qua, nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Diên.
Vệ Toản nói: “Có ta ở đây.”
…… Không giống như kiếp trước.
——