Chương 83
Lúc Vệ Toản vội vàng phục mệnh, nhìn thấy sắc mặt Hoàng đế Gia Hữu vô cùng u ám, bên cạnh ông là Kim Tước Vệ, thấy hắn trói An vương lôi vào, thần sắc càng thêm phức tạp, một lúc lâu mới hỏi: “Bên ngoài sao rồi?”
Vệ Toản chắp tay nói: “Phản quân đã bị truy bắt.”
Hoàng đế Gia Hữu không có vẻ gì là vui mừng.
Vệ Toản dừng một chút, rồi lại cúi đầu nói: “Lần này thần rời kinh để tìm nhân chứng, bây giờ có chuyện muốn bẩm báo.”
Lúc hắn nói ra lời này, mọi người đều không hiểu ý, duy chỉ có Diệp Thư Huyên lập tức giương mắt nhìn hắn.
Không thể nói rõ ánh mắt kia có ý tứ gì, phức tạp cùng tuyệt vọng đan xen, một lúc lâu, gã yên lặng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Hoàng đế Gia Hữu hỏi: “Chuyện gì?”
Vệ Toản trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Thần cáo trạng Diệp Thư Huyên, kẻ đã mạo danh hoàng thất.”
Mọi người trong điện đều kinh hãi.
Ngay cả Hoàng đế Gia Hữu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc Vệ Toản đi cầu viện binh, tiện đường đã truyền tin, bảo Lâm đại phu chờ ở chân núi, lúc này lại cho mời Lương thị vệ và Thẩm Diên, bẩm báo lại quá trình điều tra cùng toàn bộ những chuyện An vương đã làm.
Đừng nói Hoàng đế Gia Hữu, ngay cả Kim Tước Vệ, những người từ trước đến nay không vui không giận, cũng cảm thấy quá đỗi kinh hoàng.
Hoàng đế Gia Hữu lặp lại cái tên: “Diệp Thư Huyên.”
Cái tên này đã biến mất ở kinh thành từ lâu, thiếu niên thành danh, như sao băng rơi xuống, không kịp lưu lại bóng dáng, đã vội vàng bị người khác quên lãng.
Cho nên khi An vương trở về nước, không ai còn nhớ đến sự tồn tại của người này.
Lúc này Hoàng đế Gia Hữu đã nhớ ra.
Trước khi Diệp gia khuynh đảo, Diệp Thư Huyên là thiếu niên tài danh nổi tiếng kinh thành, thi họa đều tốt, văn chương nổi bật.
Lúc Diệp gia hưng thịnh nhất, gã vào cung làm thư đồng cho Thái tử, thanh cao tôn quý, người người kính trọng. Đãi ngộ lúc đó so với Hoàng tử cũng không thua kém bao nhiêu, gã cùng Thái tử Thịnh Âm như hình với bóng, hai người hợp tính, bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Có một lần, Tiên đế ngồi trong đình ngắm tuyết, khảo hạch học vấn, Hoàng tử trong cung cùng thư đồng đều làm thơ về hoa mai, mời các đại thần bình luận, cuối cùng người đứng đầu chính là Thái tử Thịnh Âm, còn Diệp Thư Huyên chiếm được vị trí thứ hai.
Khi đó, Hoàng đế Gia Hữu vẫn còn là Nhị hoàng tử, là người không am hiểu văn chương nhất, thân mẫu của ông lại không hòa thuận với Diệp hoàng hậu, ông không thân thiết lắm với Thái tử Thịnh Âm, nhưng trong lòng vẫn kính trọng ngưỡng mộ huynh trưởng.
Ngày đó cầm bài thơ của mình trở về, nhịn không được vội chạy đi tìm huynh trưởng thỉnh giáo.
Nhưng lại thấy trong đình chỉ còn lại hai người, Diệp Thư Huyên đang xé bỏ bài thơ của mình, giấy vụn như tuyết rơi đầy đất.
Thịnh Âm cúi đầu nhặt lên, thở dài: “Rõ ràng là tuyệt tác, thật đáng tiếc.”
Diệp Thư Huyên lại nói: “Có gì đáng tiếc, đúng là không hay bằng bài thơ của điện hạ thật mà.”
Thịnh Âm ôn nhu nói: “Nhưng ta lại rất thích, so với bài thơ ta tự mình làm còn thích hơn.”
“Thư Huyên, con mắt của ngươi quá cao, chỉ nhìn lên mà không nhìn xuống, càng không nhìn chính mình.”
Diệp Thư Huyên nói: “Nhìn xuống có gì thú vị, Diệp gia đã bao giờ dạy người nhìn xuống chưa?”
Thịnh Âm khẽ thở dài.
Lúc đó đang là mùa đông, băng tuyết dần dần tan chảy, ánh nắng vừa phải, gió cuốn những mảnh giấy nhỏ như tuyết bay lên, luồn vào ống tay áo gấm vóc sặc sỡ của hai người.
Diệp Thư Huyên nói một câu gì đó, khiến Thịnh Âm mỉm cười, lắc đầu thở dài nói: “Ngươi đó.”
Khi quay đầu nhìn thấy ông, Thịnh Âm hô một tiếng: “Nhị đệ.”
Diệp Thư Huyên cung kính lạnh lùng hành lễ: “Nhị điện hạ.”
Sau đó……
Sau đó thế nào, Hoàng đế Gia Hữu không còn nhớ rõ.
Những ngày tháng chỉ biết ngâm thơ đối ẩm, học bài đọc sách thật sự trôi qua quá nhanh, hai nước giao tranh, khói lửa liên miên, mất đất nhường bước, huynh trưởng rời nước làm con tin, Tiên đế qua đời vì bệnh nặng, mọi thứ liên tiếp xảy ra, khiến ông đã sớm quên mất cái tên Diệp Thư Huyên.
Bản thân Hoàng đế Gia Hữu dường như cũng không ngờ, có một ngày nhặt được ngôi vị Hoàng đế, ông nơm nớp lo sợ, giống như bước đi trên lớp băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí, dốc hết toàn lực gầy dựng lại non sông đổ nát, sợ phụ lòng phụ thân, lại càng sợ cô phụ sự hy sinh của huynh trưởng, cố gắng thích ứng với thân phận của mình, để có được uy nghiêm hiện giờ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Nhiều năm sau, ông gặp lại huynh trưởng, cảm giác đã trở nên xa lạ rất nhiều.
Hoàng đế Gia Hữu khi đó không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ cho rằng bởi vì địa vị thay đổi, Thịnh Âm lại phải chịu đựng nhiều năm bãi bể nương dâu.
Nhưng nào biết, huynh trưởng của mình đã sớm qua đời.
Lẳng lặng chết đi, không một ai biết.
Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, biết được cảnh ngộ của huynh trưởng, Hoàng đế Gia Hữu xót xa vô cùng.
Ông cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Diệp Thư Huyên, lồng ngực khoé môi run rẩy, quét sạch mọi thứ trên bàn, chỉ vào gã nói: “Ngươi dám! Ngươi dám!”
Sau đó đoạt lấy đao của người bên cạnh, muốn tự tay chém gã, nhưng lại không đứng vững, uất nghẹn tại chỗ, hai bên trái phải vội vàng đỡ ông, vang lên một tiếng “Giết” kéo dài.
Mọi người đều không dám động thủ, sợ rằng Hoàng đế Gia Hữu sẽ thay đổi tâm tư, sau đó lại sinh hận.
Lương thị vệ thấy vậy thấp giọng nói: “Thánh thượng, hay là áp giải xuống dưới, rồi định đoạt sau.”
Hoàng đế Gia Hữu phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, hốc mắt gần như chảy máu, gật gật đầu. Vị Hoàng đế vốn luôn ôn hoà lúc này lạnh lùng nói: “Coi chừng hắn, đừng để hắn chết.”
Từ đầu đến cuối, Diệp Thư Huyên chưa từng thay đổi sắc mặt, gã chỉ âm trầm lạnh lùng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Lúc Kim Tước Vệ áp giải gã rời điện, Thẩm Diên đang rũ mắt đứng bên ngoài, không hề nhìn gã.
Nhưng bước chân của Diệp Thư Huyên lại đột nhiên chậm lại.
Kim Tước Vệ đằng sau lập tức đẩy gã: “Đi mau.”
Diệp Thư Huyên không nhúc nhích, gã bình tĩnh nhìn y thật kỹ, nhẹ giọng nói: “Thật giống.”
Thẩm Diên không hề dao động, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không giống ngươi.”
Diệp Thư Huyên im lặng mỉm cười, khuôn mặt dài nhỏ kia, không biết tại sao, lại sinh ra một cảm giác xa lạ.
Khuôn mặt thuộc về một người, nụ cười cũng thuộc về một người, nhưng không có thứ gì thuộc về gã.
Diệp Thư Huyên nói: “Giống Thái tử điện hạ.”
Lần đầu tiên gã nhìn thấy Thẩm Diên, thật sự cho rằng y rất giống mình.
Mãi cho đến ngày hôm đó, đêm hội nguyên tiêu trên lầu cao.
Gã lại trông thấy bóng dáng của Thịnh Âm.
Lần cuối cùng Diệp Thư Huyên dạo phố trước khi rời kinh, cũng là tết nguyên tiêu, Thịnh Âm dẫn gã lên cổng thành xem pháo hoa.
Khi đó đang lúc chiến loạn, quốc thù gia hận, người trên phố ngày càng thưa thớt. Ngay cả đèn lồng pháo hoa ở kinh thành cũng không rực rỡ bằng ngày xưa, chỉ nở vài đóa rồi vội tàn.
Quạnh quẽ đến mức làm người ta khó chịu.
Thịnh Âm ngồi ở mép tường thành, cẩm bào tung bay trong gió lạnh, cổ áo nhung cáo vây quanh khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, hỏi gã: “Thư Huyên, ngươi cảm thấy ta có nên đi không?”
Diệp Thư Huyên khi đó đã là nô bộc, không còn ngạo nghễ như trước, chỉ cúi thấp mặt, nói: “Sao lại không đi?”
Đi rồi, Thịnh Âm mới không còn là Thái tử tôn quý nữa.
Mới giống như gã, nhơ nhuốc thành bùn.
Đó là lần đầu tiên, gã dẫn Thịnh Âm đi vào bóng tối.
Tự tay đẩy đối phương về phía tro tàn sau khi pháo hoa rơi.
Thịnh Âm lại cười cười, nói với gã: “Đúng vậy, vì sao lại không đi chứ.”
“Thiên hạ chỉ có một người không nên hèn nhát, đó chính là ta.”
Khi đó Diệp Thư Huyên tự nói với mình, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Gã cho rằng chỉ cần Thịnh Âm bị kéo xuống một chút, sự độc ác và lạnh lùng trong lòng gã sẽ tiêu tan một ít, gã sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng không.
Thịnh Âm càng xuống thấp, gã càng cảm thấy, vẫn có thể thấp hơn nữa, cho đến khi bằng gã.
Nghĩ được một lần, lại như phát điên nghĩ đến lần thứ hai, lần thứ ba.
Gã muốn nhìn Thịnh Âm bị hủy diệt, muốn thấy Thịnh Âm vạn kiếp bất phục, hắn biết rõ sự điên rồ của Tam hoàng tử Tân Quốc, nhưng vẫn không bảo Thịnh Âm tránh xa, trái lại còn cố tình đẩy Thịnh Âm vào.
Sự lạnh lùng độc ác trong người gã càng ngày càng tăng, thấm vào xương tuỷ.
Có lúc gã nghĩ, những gì thế gian này nợ gã, gã sẽ đòi lại trên người Thịnh Âm.
Thịnh Âm liệu có biết gã hận mình như vậy không?
Diệp Thư Huyên cũng không rõ lắm.
Chỉ là vào cái đêm mà Thịnh Âm bị hủy tay, y dùng bàn tay quấn đầy băng gạc, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gã, thấp giọng nói: “Thư Huyên, chúng ta vẫn còn có thể trở về mà.”
Gã nhìn chằm chằm vào đôi tay của Thịnh Âm, lại sinh ra một tia khoái cảm khiến bản thân gã cũng sợ hãi.
Gã nghĩ, đã không thể trở về được nữa.
Cho dù là quê hương.
Hay là chính họ.
Diệp Thư Huyên chăm chú quan sát Thẩm Diên hồi lâu, như thể muốn nhìn xuyên qua người y.
Một lúc sau, gã chậm rãi nói:
“Di cốt của Thái tử điện hạ, ta mang về rồi.”
……
Sau khi An vương bị áp giải không lâu, Hoàng đế Gia Hữu cũng không có ý định ở lại đây nữa.
Chỉ là ngự giá rời đi thì dễ dàng, nhưng chuyện phía sau lại nhiều không đếm xuể, quan viên tiếp quản không rõ tình huống vội vàng chạy đến, Vệ Toản cùng với Kim Tước Vệ bị kéo đi xung quanh để bàn giao công việc.
Khi xử lý xong mọi chuyện, trăng đã lên cao, sĩ tử trong viện đều đã rời đi, chỉ còn lại cung nhân và binh lính vội vàng quét dọn, lúc này hắn mới có thời gian đi tìm Thẩm Diên.
Tìm mãi vẫn không thấy, sau đó mới phát hiện, Thẩm Trạng Nguyên đã mệt đến mức ngồi ngủ gục dưới hành lang biệt viện.
Trận hỗn loạn này đã khiến cho thể lực của y tiêu hao sạch sẽ, đành dựa vào cột lớn lành lạnh ngủ gật, hồng bào đã nhăn nhúm, mi tâm cũng khẽ nhíu, nhưng nhành hạnh đỏ trên tóc vẫn nở hoa rực rỡ.
Hắn tìm thấy y, vội vàng cuống quít cởi áo khoác, quấn chặt vào người y, sợ y cảm lạnh.
Sau đó ngồi xuống, ôm y vào lòng, khẽ lay người y, thấp giọng gọi: “Chiết Xuân, Thẩm Chiết Xuân.”
Thẩm Diên động đậy mí mắt, nhẹ nhàng “Hở” một tiếng.
Vệ Toản nói với y: “Ta dẫn ngươi đến chỗ khác ngủ được không? Sắp bị cảm lạnh đến nơi rồi.”
Thẩm Diên khẽ “Ừm” một tiếng.
Nhưng lại không mở mắt, hiển nhiên đã quá buồn ngủ, không muốn đổi chỗ.
Hắn bật cười, cúi đầu xuống, xấu xa hôn lên má rồi lại hôn lên mí mắt Thẩm Diên.
Cứ hôn tới hôn lui như vậy.
Thẩm Diên bị hắn hôn đến ngứa ngáy, khó chịu vung tay đẩy hắn ra, nhưng không có chút sức lực nào, muốn đẩy cũng đẩy không được.
Lúc này y mới bất đắc dĩ mở mắt ra, âm thanh khàn khàn thì thào: “Ngươi làm cái gì vậy hả?”
Vệ Toản bật cười, không muốn y ngủ tiếp, cố ý hỏi: “Ngươi nằm mơ thấy gì? Sao lại cau mày?”
Thẩm Diên nửa tỉnh nửa mê, bực bội nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Mơ thấy ta làm rất nhiều chuyện, nhưng ngươi vừa đến, lại cướp hết danh tiếng của ta.”
Vệ Toản không ngờ y lại nằm mơ thấy mình, nhìn thấy xung quanh không có người, hắn càng quấn chặt y phục trên người Thẩm Diên hơn, kéo y vào lòng, khẽ cười nói bên tai y: “Hôm nay không ai cướp được danh tiếng của Thẩm Trạng Nguyên đâu.”
“Ngươi biết những văn nhân kia nói gì không?”
“Biêt viện hoàng gia xảy ra hoả hoạn.”
“Thiêu ra một Thẩm Trạng Nguyên niết bàn.”
Vệ Toản nhỏ giọng thuật lại từng câu từng chữ.
Chỉ là, những lời này từ trong miệng hắn nói ra, so với người khác uy lực mạnh hơn nhiều.
Vành tai Thẩm Diên dần dần nhuộm đỏ, vẻ buồn ngủ trong đáy mắt cũng tan đi, một lúc sau khẽ hừ một tiếng: “Tâng bốc kiểu gì buồn nôn muốn chết.”
Vệ Toản nói: “Vậy sao ngươi còn cười?”
Cười đến nỗi hồn hắn cũng lạc mất.
——